Chương trước
Chương sau
Tiêu Hề Hề vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn có chút mơ hồ, nói năng còn chưa kịp suy nghĩ. Nhất thời

miệng mồm nhanh lẹ mà thốt ra mấy lời chưa được đại não xét duyệt.

Lời cũng đã nói xong mới phát hiện bản thân vừa rồi đã nói cái gì.

Không để cho Lạc Thanh Hàn có cơ hội lên tiếng, Tiêu Hề Hề chột dạ lập tức giảo biện:

- Thật ra, bố là biệt danh của thiếp!

Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề càng thêm chột dạ:

- Thật sự, là biệt danh, của thiếp.

Âm thanh càng lúc càng nhỏ.

Lạc Thanh Hàn:

- Ai đã đặt biệt danh cho nàng?

Tiêu Hề Hề nhanh chóng đùn đẩy trách nhiệm:

- Là sư phụ của thiếp! Khẩu vị của người già cũng thật sự rất kỳ lạ, khăng khăng muốn lấy biệt danh đó

đặt cho thiếp. Nếu thiếp không chấp nhận, sư phụ sẽ khóc, khóc đến da đầu thiếp đều tê dại. Thiếp thật

sự không thể từ chối, chỉ có thể đón nhận.

Lạc Thanh Hàn mặt không cảm xúc:

- Trong "Quảng Nhã" có ghi, bố nghĩa là phụ thân. Ngoài ra, ở phía nam Đại Thịnh có 1 dân tộc thiểu số

tên là Nam Di, bọn họ gọi phụ thân là bố.

Tiêu Hề Hề: (~_~)

Lạc Thanh Hàn cười lạnh:

- Nếu không phải là ta đã đọc qua rất nhiều sách, xém chút nữa đã tin mấy lời nói nhảm của nàng.

Tiêu Hề Hề nắm lấy chặt cái chăn càng thêm chặt, đem mình giấu thật kỹ.

Nàng nịnh nọt:

- Điện hạ học nhiều hiểu rộng, không hổ danh là học bá, thật sự rất là lợi hại!

Lạc Thanh Hàn hừ lạnh:

- Nàng đừng tưởng rằng nói vài câu dễ nghe sẽ làm ta bỏ qua mấy câu nói hươu nói vượn của nàng.

Qua đây!

Tiêu Hề Hề:

- Đừng mà! Không nên bạo lực gia đình, mọi việc cứ từ từ mà nói.

Lạc Thanh Hàn:

- Nàng tự mình qua đây, ta còn có thể từ từ nói chuyện. Nếu như ta mà bắt được nàng, ta không dám

đảm bảo sẽ không làm gì nàng.

Tiêu Hề Hề do dự 1 lúc, cuối cùng kéo theo cái chăn mà nhích dần về phía Thái Tử.

Lạc Thanh Hàn hai tay ôm cả người và chăn kéo vào trong lòng, cúi đầu cắn 1 cái vào má nàng.

Tiêu Hề Hề bị cắn có chút đau, nhưng lại thấy cắn rứt lương tâm nên không dám phản kháng, chỉ có thể

yên lặng chịu đựng.

Lạc Thanh Hàn thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, những thứ không vui tích tụ trong lòng 2 ngày qua lập

tức tiêu tán.

Hắn ôm nàng càng thêm chặt, nhẹ giọng nói:

- Chỉ mới 2 ngày không gặp, lá gan của nàng lại ngày càng lớn. Dám lừa gạt ta nhận nàng làm phụ thân?

Tiêu Hề Hề hèn nhát nói:

- Thiếp sai rồi! Thiếp đây liền nhận chàng làm phụ thân là được chứ gì?

Nhắc đến phụ thân nàng, Lạc Thanh Hàn bất giác lại nhớ tới gương mặt già nua của Tiêu Lăng Phong.

Lạc Thanh Hàn không giấu được lộ ra vẻ chán ghét:

- Ta già như vậy sao?

Tiêu Hề Hề biết rõ chân lý mặt dày vô sĩ mới có thể sống đến cuối cùng, nàng nhanh chóng đổi giọng

nịnh bợ:

- Vậy thiếp nhận chàng làm ca ca. Ca ca không hề già chút nào~ Ca ca còn đặc biệt đẹp trai, khí chất

ngời ngời~

Trái tim Lạc Thanh Hàn bị 1 tiếng ca ca này của nàng làm cho mềm nhũn.

Hắn thật sự không hiểu, nữ nhân này sao lại có nhiều thủ đoạn như vậy? Hơn nữa, mỗi lần nàng dở trò,

đều có thể dễ dàng chạm vào trái tim hắn.

Lạc Thanh Hàn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào của nàng, lại nhớ đến bộ dáng yếu ớt, nhợt

nhạt sau khi nàng xem xong 1 quẻ. Trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ không nỡ.

Hắn vốn muốn nhờ nàng tính xem thi thể Lý Quý đang đi hướng nào.

Nhưng bây giờ ...

Vẫn là thôi đi.

Hắn thà bỏ ra thêm nhiều công sức, hao thêm chút ít tâm tư. Cũng không đành lòng nhìn thấy Tiêu Hề

Hề trong bộ dạng tiều tụy, yếu ớt.

Vốn dĩ đây là chuyện riêng của hắn, sao lại để nàng phải chịu liên lụy?

Lạc Thanh Hàn cúi đầu hôn lên trán nàng, sau đó buông nàng ra, thấp giọng nói:

- Không quấy rầy nàng nữa. Nàng ngủ tiếp đi!

Tiêu Hề Hề thấy bất ngờ:

- Chàng không phải nói muốn nhờ thiếp giúp 1 chuyện sao? Sao lại đi rồi?

Lạc Thanh Hàn vuốt tóc nàng:

- Cũng không phải chuyện lớn gì. Ta có thể tự mình giải quyết, nàng không cần lo lắng.

Sau khi hắn ra khỏi phòng, Tiêu Hề Hề vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Nàng vốn tưởng rằng Thái Tử có việc cần tìm nàng, nhưng Thái Tử đến cũng chỉ hàn huyên vài câu.

Sau đó liền đi, 1 chút chuyện chính sự cũng không nói.

Tiêu Hề Hề ngơ ngác ngồi trên giường, trong lòng cảm thấy mất mát.

Cốc cốc.

Có người gõ cửa phòng

Tiêu Hề Hề nhìn lại, đã thấy Bảo Cầm đang đứng trước cửa.

Bảo Cầm:

- Nương nương, người thức dậy rồi sao?

Trong đầu Tiêu Hề Hề bây giờ chỉ toàn là chuyện liên quan đến Thái Tử, hoàn toàn không còn buồn

ngủ.

Nàng vò đầu bứt tai:

- Dậy rồi!

Bảo Cầm lập tức chạy vào, phục vụ nàng rửa mặt thay quần áo.

Trong toàn bộ quá trình, Tiêu Hề Hề đều thất thần.

Cho đến khi Bảo Cầm hỏi nàng có muốn ăn chút gì đó hay không, nàng mới lấy lại tinh thần:

- Đương nhiên muốn ăn!

Bảo Cầm hỏi thử:

- Nương nương, tâm tình người không tốt sao?

Tiêu Hề Hề:

- Không có nha!

- Vậy sao người lại cứ thất thần như vậy?

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, bản thân nàng thể hiện rõ vậy sao?

Nàng thở dài:

- Ta cảm thấy Thái Tử điện hạ dường như gặp phải chuyện rắc rối. Ta muốn giúp hắn, nhưng hắn lại

không chịu nói với ta. Ta thật sự rất muốn giúp đỡ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Bảo Cầm vô cùng vui mừng, khuê nữ ngốc nhà nàng rốt cuộc cũng muốn chủ động lấy lòng Thái Tử.

Đó là hiện tượng tốt, nhất định phải ủng hộ!

Bảo Cầm khích lệ:

- Thái Tử không nói với người, hẳn là có nổi khổ tâm. Người có thể thử đi giao tiếp với Thái Tử 1 chút.

Tiêu Hề Hề khiêm tốn thỉnh giáo:

- Giao tiếp thế nào?

Bảo Cầm:

- Giao tiếp chính là người phải khéo léo 1 chút. Ví dụ như người chủ động đi đưa điểm tâm cho Thái

Tử, quan tâm hỏi han tình hình gần đây của Thái Tử, nói vài chuyện lý thú... Tóm lại, để cho Thái Tử

thấy được thành ý của người, người cần phải thể hiện bản thân thật tốt. Cho dù Thái Tử có không nói ra

tâm sự trong lòng, cũng sẽ để Thái Tử ghi nhớ lòng tốt của người.

Tiêu Hề Hề:

- Nghe có vẻ rất phiên toái!

Bảo Cầm vội vàng nói:

- Thực ra rất đơn giản. Bây giờ nô tỳ lập tức đi nấu canh gà. Sau đó người lấy danh nghĩa mang canh gà

cho Thái Tử, nhân cơ hội mà nói chuyện tâm sự với Thái Tử.

Tiêu Hề Hề nghĩ đến mùi vị của canh gà, nhịn không được nuốt nước miếng:

- Được!

Thái Tử không thích ăn thịt, sau cùng nồi canh gà kia cũng sẽ chui vào bụng nàng.

--------------- Huyền Cơ -------

Bảo Cầm đem canh gà đã hầm xong bỏ vào hộp thức ăn, nàng cùng Tiêu Trắc Phi đi tìm Thái Tử.

Hai người trước tiên đến Minh Quang Cung, lại được thông báo Thái Tử đang ở Lân Đức Điện. Sau đó

các nàng đi Lân Đức Điện.

Mặc Hoạ hành lễ với Tiêu Trắc Phi:

- Nương nương, người đã đến chậm 1 bước. Thái Tử vừa mới ra ngoài.

Tiêu Hề Hề thấy thất vọng:

- Là vậy à.

Bảo Cầm thử hỏi:

- Chúng tôi có thể ở đây chờ Thái Tử trở về không?

Mặc Hoạ cười nói:

- Đương nhiên là được!

Nếu là những phi tần khác, Mặc Hoạ nhất định sẽ nói không được. Thái Tử luôn không thích người

khác vào địa bàn của mình. Nhưng Tiêu Trắc Phi là ngoại lệ.

Thái độ của Thái Tử đối với Tiêu Trắc Phi rất khác.

Cho nên, nô tỳ như bọn họ đối đãi với Tiêu Trắc Phi cũng có phần khác biệt.

Bảo Cầm rất vui vẻ, quay sang nói với Tiêu Hề Hề:

- Nương nương, cũng đã đến đây rồi, chi bằng ngồi chờ 1 lát, biết đâu Thái Tử rất nhanh sẽ trở lại.

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ cũng được, hiếm khi nàng ra ngoài 1 chuyến, tay không mà về cũng không hay

lắm.

Mặc Hoạ mời nàng đến thiên điện ngồi chờ, lại bưng lên trái cây cùng điểm tâm, thật sự là phục vụ vô

cùng ân cần.

Ban đầu, Tiêu Hề Hề còn có thể an phận mà ngồi chờ, về sau nàng liền đứng ngồi không yên. Nàng

lười biếng dựa vào cạnh bàn, tiếp đến cả người cơ hồ đều muốn nằm dài lên bàn. Cuối cùng còn quang

minh chính đại mà ngủ gật.

Chờ đến lúc nàng tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài trời đã tối.

Nhưng Thái Tử còn chưa trở về.

Bảo Cầm bất đắc dĩ khuyên:

- Nương nương, xem ra hôm nay không thể gặp được Thái Tử, hay là chúng ta về trước?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.