Tiêu Hề Hề vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn có chút mơ hồ, nói năng còn chưa kịp suy nghĩ. Nhất thời
miệng mồm nhanh lẹ mà thốt ra mấy lời chưa được đại não xét duyệt.
Lời cũng đã nói xong mới phát hiện bản thân vừa rồi đã nói cái gì.
Không để cho Lạc Thanh Hàn có cơ hội lên tiếng, Tiêu Hề Hề chột dạ lập tức giảo biện:
- Thật ra, bố là biệt danh của thiếp!
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề càng thêm chột dạ:
- Thật sự, là biệt danh, của thiếp.
Âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Lạc Thanh Hàn:
- Ai đã đặt biệt danh cho nàng?
Tiêu Hề Hề nhanh chóng đùn đẩy trách nhiệm:
- Là sư phụ của thiếp! Khẩu vị của người già cũng thật sự rất kỳ lạ, khăng khăng muốn lấy biệt danh đó
đặt cho thiếp. Nếu thiếp không chấp nhận, sư phụ sẽ khóc, khóc đến da đầu thiếp đều tê dại. Thiếp thật
sự không thể từ chối, chỉ có thể đón nhận.
Lạc Thanh Hàn mặt không cảm xúc:
- Trong "Quảng Nhã" có ghi, bố nghĩa là phụ thân. Ngoài ra, ở phía nam Đại Thịnh có 1 dân tộc thiểu số
tên là Nam Di, bọn họ gọi phụ thân là bố.
Tiêu Hề Hề: (~_~)
Lạc Thanh Hàn cười lạnh:
- Nếu không phải là ta đã đọc qua rất nhiều sách, xém chút nữa đã tin mấy lời nói nhảm của nàng.
Tiêu Hề Hề nắm lấy chặt cái chăn càng thêm chặt, đem mình giấu thật kỹ.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3353019/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.