Lạc Dạ Thần chịu đựng cảm giác nhục nhã khốn cùng, nghiến răng đem gỡ cành mận gai trên lưng xuống, hai tay dâng lên.
"Là ta sai, ta không nên hồ đồ phái người đi ám sát đệ, trong lòng đệ tức giận cũng là đương nhiên, đệ có thể dùng cành mận gai này đánh ta trút giận, ta tuyệt đối không đánh lại."
Lạc Thanh Hàn vươn tay, nắm lấy cành mận gai.
Lạc Dạ Thần trong lòng giật mình, tiểu tử này sẽ không đánh mình thật chứ?
Hắn chỉ muốn giả vờ như thế mà thôi!
Cành mận gai thô như vậy, nếu thật sự đánh lên người, thật sự sẽ rất đau.
Ngay khi Lạc Dạ Thần bất an, hắn nghe thấy Thái Tử chậm rãi nói.
"Ta có chuyện muốn hỏi huynh, chỉ cần huynh có thể thành thật trả lời ta, ta liền đáp ứng huynh, tạm thời không để chuyện huynh phái người ám sát ta bại lộ."
Lạc Dạ Thần vội nói: "Đệ nói đi."
"Sao huynh lại nghĩ đến việc muốn ám sát ta?"
Đây không phải là một vấn đề quan trọng, Lạc Dạ Thần không do dự nói.
"Người đi không bao lâu, ta tình cờ phát hiện trong phủ có một đệ đệ của quản gia chính là một người đưa thư, vừa vặn người lại ở đó, ta nghĩ đây là cơ hội tốt, cho nên ta sắp xếp bốn người hợp tác với người đưa thư đó để ám sát người."
Lạc Thanh Hàn lại hỏi: "Quản gia trong phủ của Huynh đâu?"
"Ta sợ hắn tiết lộ bí mật nên đã bị miệng hắn ta rồi."
Lạc Thanh Hàn im lặng, hiển nhiên tức giận vì sự ngu xuẩn của hắn không còn gì để nói.
Phải mất một lúc lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới chậm rãi nói.
"Huynh trưởng, có lúc ta thật sự rất tò mò, trong đầu huynh rốt cuộc có thứ gì? Tại sao huynh cảm thấy sau khi ta chết, không ai có thể điều tra ra huynh?
Những việc huynh làm không xem là việc đặc biệt bí mật, chỉ cần có người điều tra kỹ càng, rất dễ có thể điều tra ra huynh.
Ám sát Thái Tử là trọng tội, một khi bị phát hiện, đừng nói là Thái Tử, ngay cả cái mạng huynh cũng không giữ nổi."
Lạc Dạ Thần nghe vậy đổ mồ hôi lạnh.
Lúc đó hắn cũng bị mê hoặc, vừa bị quản gia lừa gạt, trong đầu chỉ có vị trí Thái Tử, hoàn toàn không để ý chuyện này có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.
Khi hắn ta nhận ra thì đã quá muộn, tất cả đã được điều động.
Cung đã giương, tên đã bắn, hắn chỉ có thể có một đường đi đến cuối cùng.
Lạc Thanh Hàn nhìn hắn ẩn ý.
"Nể tình huynh đệ, ta nhắc nhở huynh một câu, trên đời này không có việc gì ngoài ý muốn mà đơn thuần cả.
Mỗi bước huynh đi, đều nằm trong sự khống chế của người khác."
Lạc Dạ Thần cả kinh.
Hắn ngẩng đầu: "Sao có thể thế được."
Lạc Thanh Hàn cười lạnh: "Huynh không cảm thấy tất cả việc này đều rất trùng hợp sao?
Ngay sau khi ta rời kinh thành, huynh đột nhiên biết trong phủ có quản gia là người đưa thư, điều trùng hợp hơn là quản gia đó ở trạm dịch, đúng lúc trên đường ta đi ngang qua trạm dịch đó.
Nhiều việc trùng hợp như vậy, nếu nói không có người âm thầm thao túng, huynh có tin không?"
Lạc Dạ Thần bị hỏi đến nghẹn họng.
Tất nhiên là hắn không tin.
Hắn tuy không tự nhận bản thân giỏi giang, nhưng hắn vẫn là người biết suy nghĩ, Thái Tử đã nói rõ ràng như vậy, hắn làm còn có thể suy nghĩ mọi việc tất cả chỉ là sự trùng hợp?
Lạc Thanh Hàn tiếp tục nói.
"Trong vụ rượu độc lần trước, suýt chút nữa huynh trở thành kẻ thế mạng cho người khác. Ta cứ tưởng sau bài học đó, huynh sẽ trở nên cẩn trọng hơn, không ngờ rằng huynh còn dám làm loạn, huynh coi thường mạng sống Thái Tử, trừ phi là muốn tìm đến cái chết đúng không?"
Lạc Dạ Thần lần đầu tiên ở trước mặt đệ đệ bị giáo huấn không dám ngẩng đầu.
Không phải hắn không muốn phản bác, mà là hắn tìm không ra cái gì để phản bác, chỉ có thể cắn răng chịu giáo huấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]