Lúc Lạc Thanh Hàn đi vào, nhìn thấy Tiêu lương đệ lóp ngóp thở, nhíu mày.
"Sao lại thế này?"
Bảo Cầm cuống quít quỳ rạp xuống đất: "Tiêu lương đệ bị mắc cá viên."
Lạc Thanh Hàn đi qua, vận dụng nội lực đánh một cái vào sau lưng Tiêu Hề Hề.
Cá viên kia lập tức bị phun ra.
Tiêu Hề Hề mở to miệng mà thở dốc, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị mắc cá viên đến chết rồi.
Lạc Thanh Hàn mắt lạnh nhìn nàng: "Nàng rốt cuộc có bao nhiêu xuẩn ngốc, ăn cá viên cũng có thể bị mắc?"
Tiêu Hề Hề vẻ mặt ủy khuất.
Nghĩ thầm nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện, ta cũng không đến mức bị như vậy.
Nàng đứng lên, quy củ hành lễ.
Lạc Thanh Hàn nhìn trên bàn đồ ăn phong phú, mày càng thêm nhăn lại.
"Ta còn chưa tới, nàng đã ăn sao?"
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng giải thích: "Thiếp thực sự đợi người rất lâu, đói bụng không chịu được, nghĩ sắc trời đã trễ thế này, người hẳn là sẽ không tới, thiếp đành tự mình ăn trước."
Nàng dừng một chút, lại tận tâm cẩn thận hỏi: "Người dùng cơm tối chưa? Nếu chưa, người với thiếp cùng nhau dùng đi, thiếp cũng vừa mới bắt đầu ăn thôi."
Lạc Thanh Hàn không nói gì, trực tiếp ngồi xuống.
Bảo Cầm lập tức nói: "Để nô tỳ đi xào lại hai món."
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu: "Được được!"
Bảo Cầm cao hứng phấn chấn mà rời đi.
Nàng vốn tưởng rằng Thái Tử điện hạ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061432/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.