Nàng hiện tại xiêm y không chỉnh tề, tóc không búi lên, để mặt mộc, nhìn từ xa không diễm lệ bằng ngày thường.
Lạc Thanh Hàn mở miệng là một câu chất vấn lạnh lùng.
"Ngươi vì sao biết được mẫu phi ta là người Trần Lưu quận?"
Mẫu phi hắn ra đi sớm, lại bởi vì quê nhà cách khá xa, thân nhân đều không ở bên người, sau khi bà chết, trong cung không còn ai nhớ rõ bà, xuất thân của bà người biết càng ít hơn.
Lý trắc phi cả kinh.
Nàng ta không nghĩ Thái Tử ban đêm ghé thăm lại là vì việc này.
Nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Thái Tử, trong lòng hoảng hốt, môi không cầm được mà run run.
"Thiếp, thiếp cũng chỉ là nghe người ta nói qua thôi."
"Nghe ai nói?"
Lý trắc phi lúc này hoảng đến mức không chịu được, nàng ta không dám nói dối, đem toàn bộ nói ra.
"Là Ninh phi nương nương, thiếp ngẫu nhiên gặp được người ở Ngự Hoa Viên, người kéo thiếp vào cùng nhau uống trà ngắm hoa, nhân tiện hàn huyên đôi chút, vô tình nhắc tới chuyện của mẫu phi điện hạ."
Lại là Ninh phi.
Lạc Thanh Hàn đè nén bực bội trong lòng, lạnh lùng hỏi: "Trước ta bảo ngươi chép "Pháp Hoa Kinh" đến đâu rồi?"
Lý trắc phi hổ thẹn nói: "Thiếp gần đây bị bệnh nên không kịp chép."
"Vậy ngươi tiếp tục chép, nếu không đủ một trăm lần không được ra khỏi Kim Phong điện nửa bước," Lạc Thanh Hàn dừng một chút lại bổ sung thêm, "Những người khác cũng không được phép tới đây gặp ngươi."
Lý trắc phi không dám tin tưởng mà trợn to hai tròng mắt.
"Một, một trăm lần? Điện hạ lúc trước không phải nói chỉ chép 30 lần sao?"
Như thế nào đảo mắt mốt cái đã gấp hơn ba lần rồi?!
Lạc Thanh Hàn thanh âm như băng như đao, lãnh khốc sắc bén: "Phải cho ngươi có việc để làm, đỡ phải cùng người khác đi khua môi múa mép, mẫu phi của ta há để cho các ngươi có thể nghị luận? Lần này chỉ là chép kinh thư, nếu có lần sau, ta sẽ trực tiếp cắt lưỡi ngươi."
Lý trắc phi cả người run run, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
"Thiếp sai rồi, thiếp nhất định sẽ chép đủ một trăm lần!"
Lạc Thanh Hàn vung ống tay áo, sắc mặt lãnh trầm mà rời đi.
Đoàn người đi hết, Lý trắc phi lúc này mới được Thái Vân nâng dậy.
Kinh sợ, Lý trắc phi ra một thân mồ hôi lạnh, áo trong đều đã ướt, sắc mặt càng khó coi đến cực điểm.
Thái Vân lo lắng nói: "Nương nương, người nhất định phải mạnh mẽ lên."
Lý trắc phi ngồi trên giường nệm, qua một hồi lâu mới từ kinh sợ phục hồi tinh thần.
Nàng ta biết mình bị Thái Tử trách phạt tất cả đều là bởi vì Triệu mỹ nhân.
Lý trắc phi không khỏi giận từ trong lòng xả ra, oán hận mà mắng.
"Triệu mỹ nhân đúng là cái đồ phế vật vô dụng, không những không thể câu dẫn được Thái Tử, cư nhiên còn bán đứng ta, để chờ xem, tương lai ta giải quyết ả thế nào!"
Ra khỏi Kim Phong điện, canh giờ đã khuya.
Thường công công một bên quan sát sắc mặt Thái Tử, một bên thật cẩn thận hỏi.
"Điện hạ còn đi Thanh Ca Điện nữa không?"
Lạc Thanh Hàn không chút do dự nói.
"Đi."
Ở đây khắp nơi đều là tranh quyền đoạt lợi, cũng chỉ có Thanh Ca Điện là thanh tịnh.
Xa giá Thái Tử ngừng ở trước cửa Thanh Ca Điện.
Thủ vệ tiểu thái giám thấy, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Lạc Thanh Hàn đi xuống xe, mặt vô biểu tình mà đi vào bên trong.
Thường công công cao giọng thông báo.
"Thái Tử điện hạ giá lâm!"
Tiêu Hề Hề đang mắc cá viên trong miệng, bị tiếng thông báo doạ sợ tới mức giật mình, cá viên bị nuốt vào, kẹt ở cổ họng.
Phun không ra nuốt cũng không được, cả người đều hít thở không thông.
Bảo Cầm đại kinh thất sắc, nhào lên dùng sức đánh vào phía sau lưng nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]