Liễu Nhứ từ trong túi tiền lấy ra hai tấm ngân phiếu, dúi vội vào tay Thường công công.
"Công công cầu xin ngài, Bạch trắc phi thật sự bệnh không hề nhẹ, người hiện tại chỉ cầu được nhìn thấy Thái Tử, chút tiền này ngài cầm đi mua rượu uống, mong ngài châm chước một chút."
Thường công công trực tiếp ném tay nàng ta ra, cả hai tấm ngân phiếu kia cũng bị ném xuống đất.
Hắn không kiên nhẫn mà nói: "Ngươi tưởng ta không muốn Thái Tử điện hạ đi gặp Bạch trắc phi sao? Là Thái Tử điện hạ tự người không muốn gặp Bạch trắc phi. Điện hạ chính miệng nói, Bạch trắc phi nếu vẫn còn sống thì cho gọi thái y đến xem, còn nếu không muốn sống nữa, vậy thì đi mua một cỗ quan tài, không phải tùy tiện một chút lông gà vỏ tỏi, việc nhỏ nào cũng tới tìm Thái Tử điện hạ."
Liễu Nhứ trợn trừng hai mắt, không thể tin được câu nói vô tình đó là do Thái Tử nói ra.
Thường công công lấy tay xua đuổi: "Đi đi, còn không đi ta sẽ gọi thị vệ!"
Liễu Nhứ không dám lưu lại, nhặt ngân phiếu lên, thất hồn lạc phách mà rời đi.
Nàng trở lại Ngọc Liên điện.
Bạch trắc phi đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nàng nhìn thấy Liễu Nhứ trở lại, không nói gì nhưng trong ánh mắt để lộ ra rõ ràng vẻ mong đợi.
Liễu Nhứ không dám nhìn thẳng nàng, cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Là nô tỳ vô dụng, không thể mời được Thái Tử điện hạ, mong nương nương trách phạt."
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061370/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.