Các huynh đệ không còn muốn cùng hắn đi ra ngoài uống rượu chơi bời, ngày thường ngay cả gặp mặt cũng rất ít, hoạ hoằn vô tình gặp được cũng làm như không thấy hắn.
Không chỉ có vậy, một số người trong bọn họ còn muốn dồn hắn vào chỗ chết!
Rõ ràng là huynh đệ cùng nhau lớn lên, giờ lại thành cửu thù oán hận. ngôn tình ngược
Ha, đây là huyết mạch thân tình sao?
Vì quyền thế dụ hoặc trước mắt mà chấp nhận đánh đổi.
Lạc Thanh Hàn bước vào thư phòng.
Hắn thấy đặt ở trên án thư là bút lông chuôi ngọc Hồ Châu, đó là quà mà huynh trưởng tặng hắn vào sinh nhật bảy tuổi.
Năm đó lúc huynh trưởng đưa hắn cây bút này, còn thề rằng, về sau sẽ che chở hắn cả đời.
Nhưng hôm nay.
Huynh trưởng đã không còn là huynh trưởng ngày đó nữa.
Lạc Thanh Hàn nhắm mắt lại.
"Thường Hỉ."
Thường công công đi vào, cụp mi rũ mắt mà đáp: "Có nô tài."
Lạc Thanh Hàn chỉ vào bút lông trên bàn, lạnh lùng nói: "Đem nó vứt đi, ta không muốn nhìn thấy nó nữa."
"Vâng."
Thường công công tay cầm lấy bút lông, rời khỏi thư phòng.
Hắn vừa mới xử lý xong bút lông, liền nhìn thấy Liễu Nhứ hoảng loạn mà chạy tới.
Liễu Nhứ hốc mắt đỏ hoe, nói: "Thường công công, ta có việc cầu kiến Thái Tử điện hạ."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bạch trắc phi bị bệnh."
Thường công công nghĩ thầm, vị Bạch trắc phi này thật đúng là mảnh mai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061365/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.