Chương trước
Chương sau
Ngụy Tử ánh mắt hiện lên tia khó hiểu, có điều đối với lời nói của Diêu Cẩn, nàng chưa bao giờ nghi ngờ phản đối.
Cung kính lui ra, hoàng đế vừa nghe quả nhiên không đi vào, chính là dặn dò cẩn thận chăm sóc Diêu Cẩn, lại làm cho phủ nội vụ đưa tới một đống dược liệu cùng lễ vật liền ly khai.
Còn các phi tần khác nghe lệnh hoàng đế, ai về cung người đó.
" Nương nương, vì cái gì không cho Hoàng thượng tiến vào, lúc này không phải là lúc tốt nhất để để cáo trạng sao?" Ngụy Tử thật cẩn thận nâng Diêu Cẩn dậy, bưng một chén thuốc đen xì, hỏi.
Diêu Cẩn ngửi mùi chén thuốc, ghét bỏ nhíu nhíu lông mày, tay đẩy tay Ngụy Tử ra.
" Cáo cái gì trạng? Độc không phải tự mình uống sao?" Diêu Cẩn trả lời.
" Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm." Diêu Cẩn tiếp tục nói.
Tuy rằng nàng cảm thấy nguyên chủ não tàn, Diêu Cẩn cũng hiểu được, chính mình căn bản không phải cung đấu người, chỉ sợ ở nơi thâm cung ăn thịt người này sống không thể quá chương hai.
Nhưng nàng cũng không phải dạng người ngồi chờ chết, cho nên nhiệm vụ hàng đầu của nàng bây giờ là tránh xa tranh đấu của mấy nữ nhân đó...
Hạ quyết tâm xong, Diêu Cẩn lại một lần nữa đối Ngụy Tử phân phó, mấy ngày này Thừa Ân cung đóng cửa từ chối tiếp khách, sau đó kêu Ngụy Tử lui xuống,
Tựa vào đầu giường, Diêu Cẩn lặng lẽ thở dài một hơi.
Nàng ở hiện đại vốn là cô nhi, cha mẹ đã qua đời, không có người thân, cho nên đối với nàng sống ở đâu cũng đều giống nhau.
Huống hồ so với cuộc sống ở hiện đại tiền lương ít ỏi, cuộc sống của quý phi rõ ràng có điều kiện hơn chút.
Vì để bình tĩnh lại, Diêu Cẩn lặp đi lặp lại trấn an bản thân mình, cuối cùng cũng bình ổn được tâm tình kích động, cẩn thận vạch ra kế hoạch tiếp theo.
Bất qua quay người lại nhìn đến chiếc gối đầu hình chữ nhật, biểu tình của Diêu Cẩn có chút nứt vỡ.
Lúc xem TV nàng cũng từng chê bai gối đầu cổ đại vừa cao vừa cứng, vừa hay gối chiếc gối này, nàng mới phát hiện, nó căn bản không phải cứng bình thường.
" Nếu có gối bông gối đầu thì tốt rồi." Diêu Cẩn nhỏ giọng than thở một câu.
Ngay lập tức, một cái gối đầu màu trắng từ trên trời rơi xuống, Diêu Cẩn bị dọa đến trực tiếp nhảy xuống giường, sau đó kinh ngạc nhìn chiếc gối hiện đại vừa rơi xuống trên giường.
" Sao lại thế này?" Diêu Cẩn mở to hai mắt, trong lòng thầm nghĩ.
[Số 10387 Đào Đào vì ngài phục vụ]
Vang lên một hồi âm thanh như máy móc của hệ thống, Diêu Cẩn nhìn trái phải xung quanh, cuối cùng phát hiện, âm thanh này là từ trong đầu mình.
Áp chế kinh hãi trong lòng mình, Diêu Cẩn lại trong nội tâm hỏi:
" Ngươi là ai?"
[Đào Đào là một hệ thống mua sắm dành cho người xuyên qua, chỉ cần trên đời này có, thì đều có thể mua được.]
Âm thanh hệ thống không có một chút cảm tình, đều đều không đổi, chính là giải thích trọng điểm nghi hoặc của nàng.
" Ta đây dùng gì để mua?"
[ Ở trong này, ngài có thể lựa chọn đem đồ vật ở trong cửa hàng của mình bán ra, số tiền bán được sẽ tự động chuyển thành loại ngân lượng của triều đại ngài đang ở.]
Diêu Cẩn trong lòng có chút suy tính, đang tự hỏi làm cách nào mở được cửa hàng của mình, trong đầu đột nhiện ra một màn hình.
Giống với giao diện ba lô trong trò chơi, bên cạnh có ba ô trống để bán đồ, phía dưới ba lô còn hiện số lượng ô còn trống, góc dưới bên trái hiện biểu tượng trang chủ thương thành.
Thật cẩn thận mở ra thương thành, Diêu Cẩn nhịn không được khóe miệng run run vài cái, ở đây quả thật cái gì cần cũng có.
Đồ dùng hàng ngày đều có cả, dược phẩm thức ăn loại nào cũng có, thậm chí ngay cả phi cơ đại bác, súng ống đạn dược cũng có.
Có điều nhìn mấy thứ linh tinh phía dưới, Diêu Cẩn biết, đấy không phải mấy thứ nàng có thể dùng.
Thực rõ ràng là, mấy thứ kia không phù hợp với triều đại này, thậm chí ngay cả ở hành tinh này cũng không phải.
Dù sao, trên trái đất cũng là không có loại màu xanh hoa yêu biết ca hát khiêu vũ.
" Ngươi vừa nói người là hệ thống số 10387, thế có phải trên thế giới này có hơn nghìn người xuyên không rồi không?" Diêu Cẩn biết chân tướng cũng không thấy sợ hãi, liền tò mò hỏi.
" Vấn đề cơ mật, không thể giải đáp.] Hệ thông lạnh lùng trả lời một câu.
Sau đó, ở Diêu Cẩn trợn mắt thời điểm, lại tiếp tục nói.
[ Hướng dẫn tân thủ đã xong, chúc ngài vui vẻ sử dụng, chúng ta không bao giờ...gặp lại.] nói xong liền hoàn toàn biến mất.
Diêu Cẩn sửng sốt một lúc, mới nhe răng trợn mắt nhỏ giọng hò hét.
" Ngươi hướng dẫn cái gì!"
Bất quá bây giờ có hệ thống Đào Đào này, tỉ lệ sống sót của bản thân cao hơn một chút.
Nàng tràn đầy hi vọng cầm lên chén trà, một tiếng thầm đọc chén trà hãy thu vào ba lô.
Sau đó lựa chọn vào, giá cá tự động hiện ra.
Nhìn thấy giá bán phía dưới chén trà là một lượng ba tiền, Diêu Cẩn cười đến mắt cũng không thấy đâu.
Nàng hiện tại một tháng nhận được nguyệt bổng là ba mươi lượng, một người bình thường chi phí một năm cũng chỉ có tầm năm mươi lượng.
Diêu Cẩn thậm chí có thể thấy được, bản thân nhanh phát tài, sắp trở thành người giàu nhất Kình quốc này.
Lại đem hai cái gối đầu cứng như đá nhét vào cửa hàng, Diêu Cẩn liền rời khỏi thương thành.
Lúc trời chạng vạng tối, ngoài cung truyền đến tin tức, Trấn võ hầu phu nhân thỉnh cầu yết kiến.
Trong đầu Diêu Cẩn lập tức hiện ra một cái đẫy đà nữ nhân, mà nữ nhân này chính là mẫu thân của nguyên chủ.
Lan Tân Mai vừa nhìn thấy Diêu Cẩn, nước mắt bà liên tràn mi, bất quá vẫn phải ở Diêu Cẩn ngăn cản mà cung kính làm đại lễ.
" Mẫu thân..." thanh âm của Diêu Cẩn có chút run rẩy, nàng mới ít tuổi mà đã mất cha mẹ, linh hồn lúc này đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể này, cho nên một tiếng gọi này là tình cảm thực lòng.
Nàng kêu một tiếng như vậy, Lan Tân Mai khóc càng ác hơn, nức nở lôi kéo tay của Diêu Cẩn.
Nữ nhi đã tiến cung hơn một năm, đây là lần đầu tiên hai mẹ con gặp lại.
"Mẫu thân gầy đi rồi." Nhìn thấy Lan Tân Mai, Diêu Cẩn hốc mắt cũng đỏ bừng nói.
Lan Tân Mai bình phục lại một chút tâm tình, nàng lần này chỉ có nửa giờ gặp mặt, vẫn nên nói vấn đề quan trọng.
" A Cẩn, chúng ta nói ngắn gọn." Lan Tân Mai thoáng nhìn xung quang, xác nhận không ai nghe lén mới nhỏ giọng nói tiếp.
" Phụ thân ngươi bảo ngươi mau đem Phượng ấn giao ra, trả lại cho Hoàng hậu cũng được, giao cho Nương nương khác cũng được."
Hoàng hậu thân thể không tốt, phần lớn thời gian một năm cũng không gặp được thân ảnh nàng, liền chỉ ở trong tẩm cung của mình, cho nên từ lúc nàng tiến cung, phượng ấn luôn ở trong tay nàng.
Lan Tân Mai hiểu rõ tính tình của nữ nhi, ham thích quyền vị, lúc trước được giao Phượng ấn liền vô cùng cao hứng, hiện tại đột nhiên nghe được lời khuyên như vậy sao có thể đồng ý được.
" Ta đã biết, mẫu thân, qua mấy ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội đem nó chuyển giao."
"Ngươi.... không tức giận?" Lan Tân Mai chần chờ hỏi.
" Trải qua một lần như vậy, ta cũng hiểu được, nơi này chính là nơi muốn ăn tươi nuốt sống người, muốn sống được, phải giấu được mũi nhọn của mình." Diêu Cẩn trả lời.
Một câu nói khiến Lan Tân Mai lại rơi lệ, Diêu Cẩn trước kia là nữ tử tùy ý đường hoàng nhường nào, mà hôm nay thiếu chút mệnh cũng đều để mất.
" Nhưng mà mẫu thân, ta có thể hỏi chút là có chuyện gì phát sinh sao?" Diêu Cẩn hỏi lại.
Nàng biết, nếu không phải đã xảy ra chuyện lớn gì, bọn họ hẳn là sẽ không nhắc nhở mình như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.