Chương trước
Chương sau
Kình quốc mùa đông năm thứ bốn mươi hai, tuyết lớn rơi đầy, lạnh thấu tận xương.
Cung điện nguy nga rộng lớn, tản ra khí thế uy nghiêm, cùng tường thành cao lớn ngăn cách hết thảy với thế giới bên ngoài.
Mà Thừa Ân cung lúc này lại không giống với ngày thường, trước đây ngay cả đi đường cũng không thể phát ra tiếng động, mà bây giờ bên trong lại ồn ào toàn tiếng người.
"Mau đi Thái y viện tìm Lục viện thủ! Hôm nay nếu Quý phi nương nương xảy ra chuyện gì, đầu của tất cả các ngươi đừng mong giữ lại được!" Một thân xanh đậm đại cung nữ hướng cung nữ trẻ tuổi quát lớn.
" Ngụy Tử cô nương...." Nam nhân mặc áo ngự y vừa mới mở miệng, đại cung nữ kia liền ném tới ánh mắt sắc như đao.
"Nương nương nhà ta phúc thiên mệnh đại, nhất định phải đi tìm viện thủ!" Ngữ khí của Ngụy Tử càng thêm kiên định.
Ngự y bối rối cúi đầu xuống, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Trên giường lớn sang trọng lúc này là một nữ tử tuổi tầm hai tám đang nằm, mặt không điểm phấn nhưng vẫn nhìn ra được là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Có điều mỹ nhân lúc này sắc mặt tái nhợt, cánh môi xanh đen, nếu vén mắt lên, có thể nhìn thấy được con ngươi vẩn đục.
Tình hình nguy kịch, trúng phải độc chết người.
Mà lúc này mọi người không nhìn thấy được trong không trung, Diêu Cẩn đang lơ lửng ở phía trên, vẻ mặt tiếc hận nhìn nữ nhân trên giường.
Thật sự là đáng tiếc cho một cái "túi da" đẹp như vậy..
Diêu Cẩn là tiểu thuyết gia ở hiện đại, bởi vì viết truyện vô cùng nhạt nhẽo nên bị nhiều bình luần chê bai của độc giả.
Đang lúc cùng chúng độc giả khẩu chiến kịch liệt, nàng nhất thời kích động mà không cẩn thận đá vào ổ điện, bị điện giật chết, vì thế mà xuyên đến không biết tên triều đại này.
Bất quá nàng vẫn luôn trong trạng thái linh hồn mà bay theo phía sau nữ nhân cũng tên Diêu Cẩn kia, còn có thể nhìn rõ mồn một những hành động của vị quý phi nương nương này.
Diêu Cẩn vô cùng thích cái "túi da" này, bất luận ở niên đại nào, cũng sẽ khuynh quốc khuynh thành, nhưng chi số thông minh cảu nàng ta, thực sự là không dám khen ngợi.
Chẳng hạn như, lúc bị trúng độc này, chính là "mưu kế" của Diêu Cẩn, vốn dĩ là muốn dùng để hãm hại Tề tướng nữ nhi Nhan Dĩnh Tư – Tư phi, cũng không ngờ là hạ liều quá mức, thành ra khiến mình nguy kịch.
Chính lúc nàng đang trào phúng, một lão già tóc đầy hoa râm được thái giám đẩy xe lăn tiến vào, hòm thuốc mang trên lưng vẫn còn chưa kịp đậy lại.
"Lục viện thủ!" Ngụy Tử ngay khi nhìn thấy lão già kia, ánh mắt lập tức sáng lên, chạy vội tới lôi kéo tay áo Lục viện thủ đưa đến trước giường.
Lục viện thủ cũng cố gắng cách rèm bắt mạch, cẩn thận quan sát, lúc sau lộ ra biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Sau đó, không nói lời nào liền quỳ rạp xuống, Ngụy Tử nhất thời như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt.
Quý phi bị hạ độc hãm hại không phải là chuyện nhỏ, Ngự lâm quân sớm đã bao vây bên ngoài, phàm là những người ở trong này đều không được phép rời đi.
Ngay cả Hoàng hậu thân thể không khỏe cùng hàng năm niệm Phật Thái hậu tới đây từ sớm, cũng phải ngồi phòng ngoài cùng nhau đợi.
Mà Hoàng thường vừa mới lâm triều cũng hướng nơi này đi tới.
Trong phòng lúc này loạn thành một đống, om sòm khóc lóc, Ngụy Tử hốc mắt đỏ bừng mắng lớn:
" Khóc cái gì, nương nương sẽ không có việc gì, kẻ nào khóc ta chém kẻ đó!"
Lập tức tiếng khóc biến mất không thấy, có điều rất nhỏ tiếng thút thít vẫn còn tiếp tục.
Nhìn thấy hết thảy hoàn cảnh trước mắt, Diêu Cẩn lắc đầu thở dài một tiếng, thật là hồng nhan nhiều bạc mệnh mà.
Bất quá theo nàng thấy, vị quý phi này hôm nay không chết thì sớm muộn gì cũng phải chết, dẫu sao những người được dựng nên như này đích thị là vật hi sinh nữ phụ trong tiểu thuyết.
Mặt ngoài nhìn có vẻ lộng lẫy xa hoa, hoàng đế sủng ái, gia thế hùng mạnh, nhưng sau lưng, sủng ái là giả, làm một bia đỡ đạn là chính.
Dù sao, có thể kiềm chế thế lực của đám người Tề tướng cũng chỉ có phụ thân nàng Trấn võ hầu, mà Trấn võ hầu chỉ có mình nàng là nữ nhi.
Hơn nữa nàng ta còn được sủng ái nuông chiều vô cùng, trong tối ngoài sáng đắc tội biết bao nhiêu người, lại thêm địa vị rất gần với Hoàng hậu, quan trọng nhất là không đủ thông minh để bảo mệnh, nàng không chết thì ai chết?
Quả nhiên, như suy đoán của Diêu Cẩn nàng, trong phòng âm thanh sợ hãi của tiểu thái giám truyền đến.
" Quý phi....hoăng..." (chết)
Mọi người còn không kịp phản ứng, Diêu Cẩn đang lơ lửng phía trên đột nhiên cảm thấy một lực hút mạnh mẽ hướng về phía mình hút, sau đó chính mình liền bất tỉnh nhân sự.
Trên đất là một đám cung nữ thái giám đang quỳ, còn có cả vị Lục viện thủ vừa vội vàng đến.
Mà trong đó, khóc lớn nhất chính là đám hạ nhân của cung Thừa Ân, dù sao chủ tử chết rồi, bọn họ cũng không thể sống.
Ngụy Tử ánh mắt đỏ bừng, nhưng một giọt nước mắt cũng đều không rơi, nàng run rẩy vươn tay, cẩn thận lau mặt cho Diêu Cẩn.
" Quý phi nương nương thích nhất là đẹp, ta phải trang điểm cho người thật là thật là xinh đẹp..." Nguy Tử âm thanh run rẩy nói.
Khi Diêu Cẩn có ý thức trở lại, chỉ cảm thấy hít thở không thông, cổ họng ngứa ngứa.
Rốt cục, vẫn là ngăn không được "khụ" một tiếng.
Ngụy Tử cánh tay đang lau mặt khựng lại một chút, trong phòng tiếng tranh cãi ầm ĩ đến cực điểm, nàng không xác định chính mình có phải nghe nhầm hay không.
"Khụ.." Diêu Cẩn lại ho một tiếng, lúc này kèm theo lồng ngực phập phồng nhẹ.
Ánh mắt Ngụy Tử lập tức lộ ra ánh sáng, sau đó lập tức nhảy lên đến bên canh Lục viện thủ.
" Nương Nương còn sống!" Ngụy Tử lớn tiếng nói.
Mọi người đều một trận tiếc hận, Quý phi nương nương chết khiến Ngụy Tử chịu đả kích quá lớn, nàng điên rồi...
Nhưng giây tiếp theo, tất cả bọn họ liền đứng hình ngay tại chỗ, Lục viện thủ thậm chí còn không tự giác cẩn thận lui về phía sau một chút.
Diêu Cẩn tỉnh lại thời điểm đầu còn có chút mơ màng, nàng chỉ cảm thấy gối đầu ở dưới vô cùng không thoải mái, liền chống đỡ thân mình cố gắng ngồi dậy.
Nhưng nàng không nghĩ rằng sắc mặt mình hiện tại tái nhợt, môi đen xì, ngay cả hai mắt mở ra toàn là tơ máu, lại thêm một đầu tóc dài rơi lả tả giống như lệ quỷ đòi mạng,
" Aa... Xác chết vùng dậy!" Một tiểu cung nữ hoảng sợ kêu lên, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Diêu Cẩn lúc này mới làm rõ được tình huống, nàng chính là... Tá thi hoàn hồn?
Có điều đen đủi là, đúng lúc nhập vào cơ thể của Diêu cẩn não tàn này.
Không âm thầm than khóc một chút, Diêu Cẩn sửa sang lại biểu cảm của chính mình, sau đó suy yếu nói:
" Ta không chết, vừa rồi chỉ là thở không được một lúc mà thôi, các ngươi đều đi xuống đi, ta không sao."
Một câu làm cho mọi người hồi phục lại tinh thần, Diêu Cẩn đang cố gắng gượng, mọi người hô to: Quý phi phúc trạch thâm hậu, rồi lui xuống.
Mà chúng phi tần bên ngoài biết Diêu Cẩn không chết, thì đều tức đến nghiến răng.
Cùng lúc đó, hoàng đế khoan thai đến muộn, vào phòng lúc sau nghe được Diêu Cẩn không có trở ngại thì trên mặt lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng.
" Nương nương, hoàng thượng đến rồi." Ngụy Tử hết sức cao hứng chạy vào phòng, vừa nói vừa giúp Diêu Cẩn sửa sang lại dung nhan.
Diêu Cẩn lặng lẽ trở mình cái xem thường, đáy lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Tới thật là đúng lúc, nếu là thật lòng yêu thương sao có thể đợi người sống dậy mới đi đến?
Mà Diêu Cẩn não tàn này lúc trước còn ngu ngốc hồ đồ tin tưởng hoàng đế thực sự thích mình...
" Nói với hoàng thượng, là ta vừa mới đi dạo một vòng quỷ môn quan, hiện tại dung nhan không chỉnh, không nghĩ quấy nhiễu thánh giá." Diêu Cẩn nằm trên giường thản nhiên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.