Tạ Khuynh cảm thấy trong lúc mê man mình đã lăn qua chảo dầu, toàn thân ngoài giòn trong mềm, tưởng rằng đại nạn đến, Diêm Vương gia đòi mạng.
Thật ra nàng thấy cũng chẳng sao cả, chỉ tiếc vì chưa nhìn mặt Cao Tấn lần cuối thôi.
Nhưng mà đó là chuyện nhỏ, nàng sẽ đứng trên cầu Nại Hà chờ hắn, sẽ luôn chờ hắn.
"Tạ Khuynh---"
Ai đang gọi nàng? Tạ Khuynh nghĩ thầm.
"Tạ Khuynh---"
Thật sự có người đang gọi nàng!
Tạ Khuynh muốn mở mắt ra xem là ai, nhưng mí mắt nặng trĩu, toàn thân như bị trói chặt không thể động đậy.
"Tạ Khuynh---"
Thanh âm này... Là Cao Tấn!
Trái tim Tạ Khuynh rung động mãnh liệt, nàng cố gắng giãy giụa, cố gắng gồng mình lên mở to mắt. Nàng muốn nhìn thấy Cao Tấn lần cuối trước khi chết, dù chỉ là thoáng qua. Nếu có thể nói với hắn một câu 'Tạm biệt', Tạ Khuynh có chết cũng nhắm mắt.
Ôm hy vọng như thế, Tạ Khuynh dồn hết sức lực bò ra khỏi chảo dầu kia.
Trong khoảnh khắc nàng bò ra được, đau đớn trên thân thể hoàn toàn biến mất, thay vào đó là gió nhẹ phất phơ, một mảnh sáng trong.
Rốt cuộc không còn thống khổ nữa.
Nàng đã siêu thoát rồi sao? Tạ Khuynh nghĩ thầm.
"Tạ Khuynh--- nàng nghe thấy lời ta nói không? Mở mắt ra, nhìn ta."
Thanh âm của Cao Tấn lại vang lên bên tai, Tạ Khuynh thầm nói chuyện với hắn như thói quen:
Đừng gọi nữa, ta nghe rồi. Chỉ là mệt quá không mở mắt nổi.
Nhưng tiếng gọi dồn dập đầy lo lắng của Cao Tấn vẫn không chịu ngừng:
"Tạ Khuynh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-dung-thuc-luc-chui-bay-ma-thuong-vi/1018193/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.