Tạ Khuynh biết mình lại hôn mê rồi. Rõ ràng lúc đi trên đường nàng đã tự nhủ bản thân phải cố gắng chống đỡ, không thể làm Cao Tấn quá lo lắng. Nhưng thân thể suy yếu ngoài sức tưởng tượng, dù một giây trước nàng còn đang nói chuyện với Cao Tấn, một giây sau đã mê man được ngay.
Mà khoảng thời gian mê man càng lúc càng dài, Tạ Khuynh cảm thấy trên môi hơi ướt, thầm nghĩ nhất định là Cao Tấn, từ từ mở mắt. Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là một trần nhà có phong cách hoàn toàn khác với Lễ triều.
Đây là đâu?
Quán trọ sao?
Nàng đã mê man bao lâu?
"Tỷ tỉnh rồi."
Một thanh âm vang lên bên tai Tạ Khuynh. Nàng quay đầu qua, trông thấy Tạ Nhiễm đang ghé vào mép giường nhìn mình. Tạ Khuynh cho rằng đây là mộng, nếu không sao nàng lại thấy Tạ Nhiễm được.
Tạ Nhiễm thấy Tạ Khuynh không có phản ứng, không nhịn được kêu thêm một tiếng:
"Tỷ nghe được ta nói gì không?"
Lúc này Tạ Khuynh nghe rõ ràng, cũng kịp phản ứng được quả thật là Tạ Nhiễm đang ở trước mặt mình.
"Tạ, Nhiễm."
Tạ Khuynh dùng thanh âm nhỏ như tiếng ruồi muỗi gọi. Tạ Nhiễm nghe thấy liên tục gật đầu, ngồi xuống mép giường cầm tay Tạ Khuynh, vui đến phát khóc:
"Là ta! Ta là Tạ Nhiễm. Tỷ, tỷ bị sao vậy?"
Tạ Khuynh không còn sức giải thích nhiều, chỉ đáp ngắn gọn:
"Trúng độc."
Nói xong, Tạ Khuynh nhìn ra phía sau Tạ Nhiễm, hỏi:
"Cao Tấn đâu?"
Khó khăn lắm nàng mới tỉnh lại, không biết lần này tỉnh được bao lâu, một khắc Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-dung-thuc-luc-chui-bay-ma-thuong-vi/1018192/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.