Choang!!!
Trong điện phòng hoa lệ, nữ nhân với khuôn mặt xinh đẹp đang không ngừng đập phá đồ đạc, nói là xinh đẹp nhưng vì sự tức giận nên trở vặn vẹo, khó coi.
-Nương nương....nương nương bớt giận...
-Hừ,...
Nàng ta thở dốc, ngực phập phồng bừng bừng lửa giận chưa được giải toả hết. Cung nữ thay nhau dập đầu đến mức bầm tím cả trán. Họ biết không nên chọc giận Lương Phi lúc này, không sẽ chịu hậu quả rất đau đớn.
Lương Uyển Nghi vò khăn tay, móng tay cắm sâu vào da, răng không ngừng ken két.
-Hàn Ngọc Yên... Lại là Hàn Ngọc Yên... Lúc nào con tiện nhân đó lúc nào cũng tranh giành với bổn cung, cứ tưởng ả ta mất tích là xong chuyện không ngờ lại cố ý tranh sủng với bổn cung!!! Tiện nhân... Tiện nhân!!!
Lương Uyển Nghi không ngừng ném đồ đạc trong phòng. Vân Lạc cung vì thế đóng cửa, để tránh tai nghe của các phi tần khác.
Một cung nữ gan dạ lên tiếng.
-Nương nương bớt giận, Hoàng thượng chỉ nhất thời sủng ái Quý phi nương nương... Nhưng mà trong cả hậu cung này người Hoàng thượng sủng ái nhất vẫn là nương nương, người không cần lo lắng...
Các cung nữ còn lại nhìn cung nữ kia, ánh mắt thấp thỏm nhìn nàng ta.
Lương Uyển Nghi quay đầu lại nhìn vào cung nữ vừa lên tiếng, nàng ta sợ hãi cúi thấp đầu.
-Ngươi vừa nói cái gì?
Cung nữ sợ hãi cả thân không ngừng run rẩy, cứ lắp bắp.
-Nương nương....
-Nói! Ngươi vừa gọi Hàn Ngọc Yên là gì?
Trong điện im thin thít, bởi tiếng hét chói tai của Lương Uyển Nghi. Im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-bo-tron/1324569/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.