Đệ thập nhị chương
Ngày nào đó đến không hề muộn.
Ngày nào đó, cưỡi lên ánh trăng, có thiên binh thiên tướng xếp thành hàng đáp xuống từ không trung, cung nghênh Vô Chấp về thiên đình.
Vô Chấp ngoảnh đầu nhìn về phía Khương Tái Phùng, Khương Tái Phùng cười với y, hỏi: “Ta có xem như là thủy quỷ ở cùng ngươi lâu nhất không?”
Nhìn nụ cười bình thản của hắn, Vô Chấp không nhịn được nói rằng: “Qua một thời gian ta sẽ trở lại.”
Khương Tái Phùng lắc lắc đầu: “Đại nhân, ta vẫn luôn suy nghĩ, trong thời gian mấy trăm năm, một mình ngươi đứng bên hồ nhìn các thủy quỷ đến đến đi đi, có cô đơn hay không.”
Người kia nói, ta sẽ ở lại, nhưng vẫn đi.
Năm đó Vô Chấp thản nhiên bảo rằng: “Có lẽ bởi vì bọn họ đều có lựa chọn của mình.”
Khương Tái Phùng nghĩ, nếu như có lựa chọn, Vô Chấp cũng không muốn ở lại hồ này, làm một hồ thần không thể đi bất cứ đâu, chỉ có thể nhìn thủy quỷ quanh mình đến đến đi đi.
Cho nên Vô Chấp mới muốn bọn họ đi, muốn bọn họ rời khỏi sớm một chút, bởi vì trong lòng y cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ là như vậy, một ngày nào đó, bọn họ đều sẽ lựa chọn ra đi.
Đã vậy thì, đi sớm và đi muộn, chung quy có gì khác biệt đâu?
“Quá khứ ngươi tiễn bọn họ, ” Khương Tái Phùng nói: “lần này ta tiễn ngươi. Đại nhân, ta là người cùng ngươi lâu nhất phải không?”
“… Ta không nhớ rõ.”
“Nhất định phải. Như vậy, ngươi nhất định phải nhớ kỹ ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-o-ho-man-hoa/40200/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.