Đệ thập nhất chương
Dẫu rằng Khương Tái Phùng vẫn như thường khi, qua hai ngày lại khôi phục thái độ ban đầu, nhưng chuyện ấy tựa như có hòn đá ném vào trong hồ, cho dù gợn sóng đã lặng yên, thì hòn đá vẫn ở trong nước, thỉnh thoảng khiến cho Vô Chấp phiền lòng đến luống cuống.
Không biết là bao lâu sau đó, một ngày nọ, có người đến hồ Mãn Hoa.
Khương Tái Phùng nổi ở trong nước chơi, Vô Chấp thì ngồi ngây ngẩn trên tảng đá, đột nhiên y hồi thần, ngẩng đầu nhìn phía chân trời, một cảm giác quen thuộc kéo đến, khiến y không thể không ngồi dậy.
Đường chân trời rực lên ánh sáng tím, sau đó một hàng thiên binh thiên tướng chậm rãi hạ xuống, đi đầu là một nam nhân mặc hoa phục màu tím.
Khuôn mặt nam nhân xinh đẹp trắng ngần tựa tuyết, khí chất lãnh đạm cao ngạo, như thể bất luận kẻ nào cũng không lọt vào được mắt hắn.
Vô Chấp nhìn trường cảnh trước mắt mà sững sờ: “Sao ngươi lại đến đây?”
Hà Dự vung tay lên, một loạt binh tướng lập tức lùi ra xa. Hắn khép tay áo lại, lộ ra một nụ cười không dễ thấy: “Bạn cũ lâu ngày gặp lại, thái độ ngươi như vậy đấy hả?”
Y chau mày, dẫn Hà Dự đi tới bên tảng đá ngồi xuống: “Ta đây cũng không có gì chiêu đãi.”
“Ta chẳng chờ mong ở cái nơi quỷ quái này ngươi có thể có cái gì để mà chiêu đãi ta, ” hắn vừa oán trách, khí chất lạnh lùng ban nãy chẳng biết đã bay xa mấy nghìn dặm. Hắn nhìn quanh bốn phía để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-o-ho-man-hoa/40199/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.