Chương trước
Chương sau
Cao Chí Tân cảm giác  mình bị đả kích vô số lần, mà lần này là nghiêm trọng nhất, y bò dậy nhìn Lục Hàn lên án nói: "Huyh còn nói huynh không phải là loại người như vậy, huynh còn nói mình không thích Sở Hòa Linh, huynh còn nói huynh không muốn trâu già gặm cỏ non! Tất cả huynh đều nói không có! Thế nhưng huynh dấu diếm cẩn thận cuối cùng đã rõ rành rành rồi!" Lúc này y cảm giác mình nhìn xuyên thấu được bản chất qua biểu hiện, vẫn không thừa nhận, không thừa nhận mà có thể nói ra lời này? Mình chủ động đưa ra đòi cưới Sở Hòa Linh, còn giả vờ mình không phải ham sắc đẹp của người ta! Ha ha ha!
Lục Hàn đứng ở đó, dáng dấp nhẹ nhàng của quý công tử, y khẽ nhíu mày đầu, khóe miệng khẽ nhếch cười, "Tuổi hình như còn hơi nhỏ một chút."
Cao Chí mới tức giận, "Đâu ra hơi nhỏ một chút, mà là rất nhỏ, huynh không có chút đạo đức nào sao! Chớ dây dưa tiểu cô nương người ta! Cho dù muốn cầu hôn cũng đợi nàng lớn lên một chút, làm biểu đệ của huynh, ta cảm thấy thật xấu hổ." Một câu chọc ghẹo them phía sau.
Lục Hàn nhìn Cao Chí rồi nói, "Chẳng lẽ tuổi còn nhỏ thì không thể lớn lên sao? Nàng tóm lại khi lập gia đình, nếu như gả cho ta, cũng là cực tốt. Người khác làm sao mà chịu được tính tình của nàng ấy."
Dáng vẻ nói ngược lại hết sức có đạo lý, có điều Cao Chí Tân cảm giác, đây rõ ràng là tìm cho mình cái cớ, quả nhiên là tên khốn kiếp, tuy là như vậy, nhưng y cũng không dám nhiều lời, hơn nữa biểu ca của y hẹp hòi như vậy, không biết sẽ đối với y như thế nào đây! Quệt quệt khóe môi, y thì thầm, "Cứ nghĩ sẽ không có ai có thể khiến huynh để ý tới."
Người bên ngoài đều cho là Lục Hàn ngàn vạn điểm tốt, nhưng không biết tính cách y là như thế nào, chậc chậc, quả nhiên là không dám tin vào vẻ bề ngoài. Nam nhân vốn không phải như vậy!
Nội tâm Cao Chí châm chọc một chút, nói: "Vậy nếu huynh cũng không có chuyện gì, ta đi trước Hàaa...!" Nói xong liền rời khỏi, Lục Hàn lạnh giọng nói, "Trở về, dùng điểm tâm! Chớ có nhiều chuyện."
Cao Chí yên lặng nhìn trời, cũng không biết người nào bị tiểu cô nương tính toán. Nhưng dù là như thế, y vẫn gật đầu đáp, ai bảo đây là biểu ca của y! Hơn nữa, giọng nói của Lục Hàn quả nhiên là dọa người, tuy y cũng không có tức giận, nhưng với giọng nói lạnh lùng cũng làm cho người khác cảm thấy hết sức rợn người! Trên đời có một loại người, dù không hề làm gì, cũng có thể khiến người khác sợ hãi. Nghĩ đến điểm này, Cao Chí run run người nổi hết da gà, rút lui.
Cao Chí vừa rời đi, Lục Hàn đùa nghịch ám khí trong tay, nở nụ cười, "Quả nhiên là cô nương thú vị, rất thú vị!"
Lục Hàn ngược lại không buồn rầu vì bị tính kế, càng không có thẹn quá thành giận, người sẽ có lúc thất bại, lần này thất bại ở trong tay Chuông nhỏ chưa chắc đã là chuyện xấu, tối thiểu cho y biết, mình không phải là vạn năng, có lúc vì mình quá tự tin, tạo cho người ta thời cơ, quả nhiên là bài học sinh động. Lục Hàn nhìn bên ngoài ánh nắng chiều rực rỡ, không nhịn được đi tới bên cửa sổ thưởng thức, nhưng mà trời chiều hôm nay hình như có chút kỳ quái, áng mây cứ biến ảo thành Chuông nhỏ khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, thật đúng là một tiểu yêu nữ! Xảo Âm sau khi tỉnh lại một tấc cũng không rời  Hòa Linh, nàng không thể tự chủ sự lo lắng. Ngược lại với Hòa Linh như không việc gì đáng lo, Xảo Âm cảm thấy tiểu thư quả thật còn nhỏ. Lúc trước nàng không dám hô to là có người chạy tới, làm cho người ta hiểu lầm phẩm hạnh tiểu thư nhà mình, tất nhiên là không thể lớn tiếng. Nhưng là bây giờ không có người thấy, nàng dĩ nhiên lo lắng.
Hòa Linh nhìn Xảo Âm điệu bộ một tấc cũng không rời, nhịn không được bật cười, sẳng giọng, "Ngươi không cần phải luôn đi theo ta, không cần phải làm vậy, ngươi biết tính cách của ta, ta sẽ không để cho mình phải chịu thua thiệt."
Xảo Âm gật đầu: "Nô tỳ rất tin tưởng  tiểu thư. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a, tiểu thư hay là tìm một thị vệ đi. Lục công tử đó cứ tùy tùy tiện tiện xuất hiện như vậy, cũng quá mức dọa người. Ta cứ tưởng rằng Nam Hàn mộc Bắc Cẩn Chi đô là người thế nào, nhưng bây giờ, thật ra thì cũng chỉ đến như vậy." Dừng lại một chút, Xảo Âm bổ sung, "Đều không phải thứ gì tốt. Hàn mộc công tử đó, rõ ràng chính là thích tiểu thư người. Một nữ hài tử mười hai tuổi cũng không bỏ qua cho, quả nhiên là không bằng cầm thú."
Hòa Linh bật cười, cũng không biết sao, nàng tâm tình đột nhiên vui thích, Hòa Linh phân phó Xảo Âm đem hương liệu thích nhất đốt lên, thay quần áo ở nhà, mấy lần may y phục, vốn là y phục của nàng nhưng lại không làm sao mặc vừa, nàng trong phòng hoạt động rèn luyện chân tay, thì thầm: "Các ngươi cũng đi theo ta rèn luyện, ta nói cho các ngươi biết, thường xuyên rèn luyện thì thân thể mới khỏe mạnh."
Xảo Nguyệt hỏi "Nhưng...... Chúng ta rèn luyện trong sân dễ dàng hơn chứ!"
Hòa Linh bất đắc dĩ nhìn nàng: "Ngươi muốn tất cả mọi người đều biết sao?"
Xảo Nguyệt hiểu, trong nhà này, cần phải có bản lãnh thật sự mới đứng vững được. Nhưng cũng phải ẩn mình! Nên phơi bày thì phơi bày, cần giấu thì giấu! Bản thân mình phải biết lựa chọn một loại thích hợp.
"Chuyện của Lục Hàn mộc, các ngươi ai cũng không cần quan tâm nhiều." Hòa Linh dặn dò.
Xảo Âm đáp ứng, Xảo Nguyệt có chút không hiểu, nhưng cũng gật đầu theo, chỉ biết nghe theo tiểu thư chắc là sẽ không sai. Kể từ ngày tiểu thư đâm Biểu thiếu gia và nói"Lần này, là bởi vì ngươi đánh  nha hoàn của ta", nàng cũng biết, tiểu thư là lợi hại nhất trong lợi hại, không có người nào tốt hơn so với tiểu thư.
"Tiểu thư, nô tỳ đã thông báo chuyện của Xảo Liên cho phu nhân, phu nhân có lẽ sẽ dặn dò hạ nhân của mình. Mặt khác, nô tỳ đã nói với đệ đệ, để cho y cố ý dẫn cô nãi nãi tới chỗ Nhị gia và Xảo Liên hẹn hò riêng tư, người chỉ cần ngồi xem!" Xảo nguyệt bẩm báo.
Lại nói, gia đình danh giá lại dính dáng đến hạ nhân, thật ra cũng không coi là chuyện lớn gì, nhưng chuyện ghê tởm như vậy lại ở trên người Nhị gia, ông và nha hoàn riêng tư gặp nhau, lại trắng trợn đưa vào trong phòng, làm cho những người khác trong phủ lien lụy theo. Điều này thật không tốt. Hơn nữa bọn Xảo Nguyệt cũng thường xuyên đi lại trong phủ, dĩ nhiên là nghe từ ma ma lớn tuổi nói, nếu thật dien~dan`le^quy"don.com có cái tâm tư kia, làm sao còn để cho nàng làm nha hoàn sai vặt, ít nhất phải làm nhị đẳng nha hoàn, mới đúng chứ. Có thể thấy được Nhị gia là người muốn ăn nhưng lại không chịu bỏ ra nhiều, chỉ một chút ân huệ, thật ra cũng có thể khiến Xảo Liên quyết một lòng trung thành.
- -- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 42
Cao Chí Tân cảm giác  mình bị đả kích vô số lần, mà lần này là nghiêm trọng nhất, y bò dậy nhìn Lục Hàn lên án nói: "Huyh còn nói huynh không phải là loại người như vậy, huynh còn nói mình không thích Sở Hòa Linh, huynh còn nói huynh không muốn trâu già gặm cỏ non! Tất cả huynh đều nói không có! Thế nhưng huynh dấu diếm cẩn thận cuối cùng đã rõ rành rành rồi!" Lúc này y cảm giác mình nhìn xuyên thấu được bản chất qua biểu hiện, vẫn không thừa nhận, không thừa nhận mà có thể nói ra lời này? Mình chủ động đưa ra đòi cưới Sở Hòa Linh, còn giả vờ mình không phải ham sắc đẹp của người ta! Ha ha ha!
Lục Hàn đứng ở đó, dáng dấp nhẹ nhàng của quý công tử, y khẽ nhíu mày đầu, khóe miệng khẽ nhếch cười, "Tuổi hình như còn hơi nhỏ một chút."
Cao Chí mới tức giận, "Đâu ra hơi nhỏ một chút, mà là rất nhỏ, huynh không có chút đạo đức nào sao! Chớ dây dưa tiểu cô nương người ta! Cho dù muốn cầu hôn cũng đợi nàng lớn lên một chút, làm biểu đệ của huynh, ta cảm thấy thật xấu hổ." Một câu chọc ghẹo them phía sau.
Lục Hàn nhìn Cao Chí rồi nói, "Chẳng lẽ tuổi còn nhỏ thì không thể lớn lên sao? Nàng tóm lại khi lập gia đình, nếu như gả cho ta, cũng là cực tốt. Người khác làm sao mà chịu được tính tình của nàng ấy."
Dáng vẻ nói ngược lại hết sức có đạo lý, có điều Cao Chí Tân cảm giác, đây rõ ràng là tìm cho mình cái cớ, quả nhiên là tên khốn kiếp, tuy là như vậy, nhưng y cũng không dám nhiều lời, hơn nữa biểu ca của y hẹp hòi như vậy, không biết sẽ đối với y như thế nào đây! Quệt quệt khóe môi, y thì thầm, "Cứ nghĩ sẽ không có ai có thể khiến huynh để ý tới."
Người bên ngoài đều cho là Lục Hàn ngàn vạn điểm tốt, nhưng không biết tính cách y là như thế nào, chậc chậc, quả nhiên là không dám tin vào vẻ bề ngoài. Nam nhân vốn không phải như vậy!
Nội tâm Cao Chí châm chọc một chút, nói: "Vậy nếu huynh cũng không có chuyện gì, ta đi trước Hàaa...!" Nói xong liền rời khỏi, Lục Hàn lạnh giọng nói, "Trở về, dùng điểm tâm! Chớ có nhiều chuyện."
Cao Chí yên lặng nhìn trời, cũng không biết người nào bị tiểu cô nương tính toán. Nhưng dù là như thế, y vẫn gật đầu đáp, ai bảo đây là biểu ca của y! Hơn nữa, giọng nói của Lục Hàn quả nhiên là dọa người, tuy y cũng không có tức giận, nhưng với giọng nói lạnh lùng cũng làm cho người khác cảm thấy hết sức rợn người! Trên đời có một loại người, dù không hề làm gì, cũng có thể khiến người khác sợ hãi. Nghĩ đến điểm này, Cao Chí run run người nổi hết da gà, rút lui.
Cao Chí vừa rời đi, Lục Hàn đùa nghịch ám khí trong tay, nở nụ cười, "Quả nhiên là cô nương thú vị, rất thú vị!"
Lục Hàn ngược lại không buồn rầu vì bị tính kế, càng không có thẹn quá thành giận, người sẽ có lúc thất bại, lần này thất bại ở trong tay Chuông nhỏ chưa chắc đã là chuyện xấu, tối thiểu cho y biết, mình không phải là vạn năng, có lúc vì mình quá tự tin, tạo cho người ta thời cơ, quả nhiên là bài học sinh động. Lục Hàn nhìn bên ngoài ánh nắng chiều rực rỡ, không nhịn được đi tới bên cửa sổ thưởng thức, nhưng mà trời chiều hôm nay hình như có chút kỳ quái, áng mây cứ biến ảo thành Chuông nhỏ khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, thật đúng là một tiểu yêu nữ! Xảo Âm sau khi tỉnh lại một tấc cũng không rời  Hòa Linh, nàng không thể tự chủ sự lo lắng. Ngược lại với Hòa Linh như không việc gì đáng lo, Xảo Âm cảm thấy tiểu thư quả thật còn nhỏ. Lúc trước nàng không dám hô to là có người chạy tới, làm cho người ta hiểu lầm phẩm hạnh tiểu thư nhà mình, tất nhiên là không thể lớn tiếng. Nhưng là bây giờ không có người thấy, nàng dĩ nhiên lo lắng.
Hòa Linh nhìn Xảo Âm điệu bộ một tấc cũng không rời, nhịn không được bật cười, sẳng giọng, "Ngươi không cần phải luôn đi theo ta, không cần phải làm vậy, ngươi biết tính cách của ta, ta sẽ không để cho mình phải chịu thua thiệt."
Xảo Âm gật đầu: "Nô tỳ rất tin tưởng  tiểu thư. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a, tiểu thư hay là tìm một thị vệ đi. Lục công tử đó cứ tùy tùy tiện tiện xuất hiện như vậy, cũng quá mức dọa người. Ta cứ tưởng rằng Nam Hàn mộc Bắc Cẩn Chi đô là người thế nào, nhưng bây giờ, thật ra thì cũng chỉ đến như vậy." Dừng lại một chút, Xảo Âm bổ sung, "Đều không phải thứ gì tốt. Hàn mộc công tử đó, rõ ràng chính là thích tiểu thư người. Một nữ hài tử mười hai tuổi cũng không bỏ qua cho, quả nhiên là không bằng cầm thú."
Hòa Linh bật cười, cũng không biết sao, nàng tâm tình đột nhiên vui thích, Hòa Linh phân phó Xảo Âm đem hương liệu thích nhất đốt lên, thay quần áo ở nhà, mấy lần may y phục, vốn là y phục của nàng nhưng lại không làm sao mặc vừa, nàng trong phòng hoạt động rèn luyện chân tay, thì thầm: "Các ngươi cũng đi theo ta rèn luyện, ta nói cho các ngươi biết, thường xuyên rèn luyện thì thân thể mới khỏe mạnh."
Xảo Nguyệt hỏi "Nhưng...... Chúng ta rèn luyện trong sân dễ dàng hơn chứ!"
Hòa Linh bất đắc dĩ nhìn nàng: "Ngươi muốn tất cả mọi người đều biết sao?"
Xảo Nguyệt hiểu, trong nhà này, cần phải có bản lãnh thật sự mới đứng vững được. Nhưng cũng phải ẩn mình! Nên phơi bày thì phơi bày, cần giấu thì giấu! Bản thân mình phải biết lựa chọn một loại thích hợp.
"Chuyện của Lục Hàn mộc, các ngươi ai cũng không cần quan tâm nhiều." Hòa Linh dặn dò.
Xảo Âm đáp ứng, Xảo Nguyệt có chút không hiểu, nhưng cũng gật đầu theo, chỉ biết nghe theo tiểu thư chắc là sẽ không sai. Kể từ ngày tiểu thư đâm Biểu thiếu gia và nói"Lần này, là bởi vì ngươi đánh  nha hoàn của ta", nàng cũng biết, tiểu thư là lợi hại nhất trong lợi hại, không có người nào tốt hơn so với tiểu thư.
"Tiểu thư, nô tỳ đã thông báo chuyện của Xảo Liên cho phu nhân, phu nhân có lẽ sẽ dặn dò hạ nhân của mình. Mặt khác, nô tỳ đã nói với đệ đệ, để cho y cố ý dẫn cô nãi nãi tới chỗ Nhị gia và Xảo Liên hẹn hò riêng tư, người chỉ cần ngồi xem!" Xảo nguyệt bẩm báo.
Lại nói, gia đình danh giá lại dính dáng đến hạ nhân, thật ra cũng không coi là chuyện lớn gì, nhưng chuyện ghê tởm như vậy lại ở trên người Nhị gia, ông và nha hoàn riêng tư gặp nhau, lại trắng trợn đưa vào trong phòng, làm cho những người khác trong phủ lien lụy theo. Điều này thật không tốt. Hơn nữa bọn Xảo Nguyệt cũng thường xuyên đi lại trong phủ, dĩ nhiên là nghe từ ma ma lớn tuổi nói, nếu thật dien~dan`le^quy"don.com có cái tâm tư kia, làm sao còn để cho nàng làm nha hoàn sai vặt, ít nhất phải làm nhị đẳng nha hoàn, mới đúng chứ. Có thể thấy được Nhị gia là người muốn ăn nhưng lại không chịu bỏ ra nhiều, chỉ một chút ân huệ, thật ra cũng có thể khiến Xảo Liên quyết một lòng trung thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.