Chương trước
Chương sau
Hòa Linh đôi mắt to ngập nước, Xảo Âm lo lắng chạy đến, không dám lớn tiếng, nhưng vẫn vọt tới phía trước, "Ngươi buông tiểu thư nhà ta ra......" Không kịp nói chuyện, trực tiếp té xỉu.
Hòa Linh gắt gao nhìn chằm chằm Lục Hàn, Lục Hàn nghiêng đầu, nàng liền cắn môi, rơi lệ, dáng vẻ sợ sệt, "Ta không có định giết huynh, Lục ca ca đừng làm ta sợ, chỉ là huynh đột nhiên ôm ta...ta có chút sợ mới lấy  trâm cài tóc ra. Ta không cố ý làm vậy với huynh, thật đó!"
Lục Hàn cười lạnh: "A. Nàng sợ. Có điều Sở Hòa Linh, nàng nếu yếu thế, bộ dạng đáng thương này thật không giống với nàng chút nào!"
Hòa Linh"Tò mò"  hỏi, "Vậy ta muốn biết, dáng vẻ thế nào mới giống là ta? Lục ca ca nói cho ta biết có được hay không?" Nàng nói nhẹ nhàng, giọng nói mềm mại như vậy, càng thêm cảm giác ngọt ngào giống giọng của tiểu nữ hài.
Lục Hàn cảm thấy, Sở Hòa Linh đúng là một tiểu hồ ly, nếu như không phải y sinh lòng cảnh giác, sợ là lúc này đã mềm lòng với lời nói của nàng. Nàng không biết, thật ra thì y không phải không bị mùi từ cái khan của Sở Hòa Linh ném ra.
"Ưmh!" Nhưng mà chỉ vì một phút phân tâm, Lục Hàn đột nhiên tay mềm rũ, buông lỏng Sở Hòa Linh ra, Hòa Linh nhanh chóng thoát khỏi y, lui về phía sau hai bước, cười lạnh: "Lục công tử, ngươi đoán thử xem hôm nay ngươi có thể đi ra ngoài được hay không đây?"
Không còn bộ dạng mềm yếu mới vừa rồi, thân hình nhỏ nhắn nhảy tới trên bàn, ngồi ở cạnh bàn đu đưa chân, gương mặt xinh đẹp đáng yêu, "Ta biết ta vừa xinh đẹp, thông minh lại có năng lực! Nhưng cũng không phải để cho ngươi thường xuyên tới đây nhìn lén như vậy? Thật không biết xấu hổ!"
"Không biết xấu hổ." Lục Hàn cố trấn tĩnh cười, "Nàng làm sao biết ta không đi ra được, bây giờ  nàng ở trong tay ta, nàng biết không? Hay là nàng cảm thấy, nàng dung loại mê hương cỏn con này là có thể lừa gạt được ta?" Y nhìn Hòa Linh nhíu mày, "A, nàng thật cảm thấy không có sơ hở tí nào sao! Chẳng qua Chuông nhỏ à, làm người không nên quá tự tin."
Hòa Linh cười sung sướng, "Ai da, ngươi thật sự cho rằng ta dùng mê hương này chính là biện pháp tốt giải quyết ngươi? Ta không phải kẻ ngu như vậy chứ? Đây chẳng qua là bước đầu tiên, hiện tại, ngươi không bị ngất phải không? Nhưng mà là một khắc cũng không thể tỉnh táo. Ngươi bây giờ có hối hận khôn! Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi còn đi được ra ngoài không."
Lục Hàn tò mò nghiêng đầu hỏi, "Này Ngũ Tiểu Thư có thể nói cho ta biết, tại sao muốn giết ta hay không! Ta hình như chưa hề đắc tội gì với nàng mà"
"Ngươi khiến ta trong lòng không vui. Ta ghét bị người khác kiểm soát, giống như ngươi vậy, siết cổ ta, uy hiếp ta, chỗ đông người đeo cho ta lắc chân để cho người khác cười nhạo ta. Những thứ này, tất cả đều làm cho ta không thích, cho nên ngươi không cần đi, vĩnh viễn ở lại chỗ này tốt rồi." Hòa Linh tức giận lắc lư chuông nhỏ trên chân.
Lục Hàn hai tay chắp sau lưng, "Nàng nghĩ là ta không đi được?"
Hòa Linh cười gật đầu, "Thân thể ngươi rất tốt, căn bản võ công không tệ, cho nên dù lâu như vậy, ngươi cũng không té xỉu. Nhưng ngươi muốn lấy nút áo của ta làm gì! Ngươi cầm tiểu nút áo, không được đi!" Hòa Linh mặc dù cười híp mắt hài lòng, nhưng lại không tới gần Lục Hàn, thật ra thì trong lòng nàng rõ ràng, lần này Lục Hàn tuy bị trúng kế, nhưng cũng có thể toàn thân mà lui, nhưng nếu như nàng bước tới, ván này xem như nàng thua.
"Không đi được sao? Ta muốn đi, không chỉ có thể đi một mình, mà còn còn có thể mang nàng đi...nàng tin không!" Lục Hàn tiến lên một bước, nhưng lại không thể dấu cử chỉ hơi lắc lư của mình, Hòa Linh nhịn không được bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn dương dương tự đắc.
Lục Hàn dừng bước lại, y nhìn Sở Hòa Linh không chuyển mắt, nàng cười mắt cong cong, đôi mắt to sáng trông suốt giống như biết nói chuyện, làn da trắng nõn dường như sáng lên, khóe miệng giương nhẹ, cho dù ai đều nhìn ra tâm tình nàng vui sướng!
"Ngươi không mang ta đi được, chỉ cần là ở  trong gian phòng này, Lục Hàn, ngươi sẽ không mang đi được. Ặc, ta là một tiểu cô nương tốt bụng, nên lần này ta tha cho ngươi một mạng, không chấp nhặt cùng ngươi. Có điều lần sau, ngươi cần phải có chuẩn bị mà đến đó! Quá mức vô dụng, ta sẽ thất vọng." Hòa Linh nghiêm túc gật đầu một cái, "Phải chăm chỉ, phải chăm chỉ thôi!"
Nàng trịnh trọng căn dặn, Lục Hàn quả thực là bị chọc giận đến tức cười, chẳng qua bị một tiểu nữ hài gài bẫy, lại cảm thấy càng thêm buồn cười. Chuông nhỏ nói rất đúng, y quả thật cũng hiểu rõ, y căn bản không có khả năng mang Sở Hòa Linh đi khỏi chỗ này, nếu như không phải có ám vệ ở bên ngoài, sợ là chính y cũng không về được Hầu phủ.
"Lục mỗ ghi nhớ Sở Ngũ Tiểu Thư  dạy bảo, lần sau, ta nhất định tranh thủ thể hiện tốt một chút, để Sở tiểu thư không quá thất vọng!"
Hòa Linh cười híp mắt gật đầu: "Nghĩ như vậy là được rồi."
Lục Hàn nắm nút áo nhỏ trong tay, chậm rãi cười, "Vậy thì, lần sau gặp cũng hi vọng Sở tiểu thư lợi hại hơn một chút."
Hòa Linh khéo léo trả lời: "Ta biết rồi, huynh yên tâm là được."
Lục Hàn cố chống vững tinh thần, y nhìn chằm chằm Hòa Linh một cái, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hòa Linh vội vàng đỡ Xảo Âm dậy, vỗ nhẹ khuôn mặt nàng, "Xảo Âm, Xảo Âm......"
Lục Hàn mặc dù nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng có vẻ đã chịu không nổi, hắn nhanh chóng vọt đến nơi kín đáo, thật sâu thở dốc.
"Công tử." Giọng nam vang lên, Lục Hàn buông lỏng đề phòng, y không nhịn được cười, "Ta thật ra lại bị nhạn mổ vào mắt."
Nam tử tiến lên đỡ Lục Hàn, hắn toàn thân áo đen, hắn xuất hiện ở tại trong phủ này nhưng cũng không bất ngờ, có điều nếu như Hòa Linh thấy, sợ là phải thất kinh, người này, chính là Thôi Ngọc. Thôi Ngọc đỡ Lục Hàn, thừa dịp người khác không nhìn thấy, nhanh chóng rời khỏi phủ tướng quân, mà vừa xuất phủ, Lục Hàn liền hôn mê bất tỉnh. Thôi Ngọc một khắc không dám trì hoãn, liền tranh thủ mang Lục Hàn về Hầu phủ, vừa trở lại liền gặp Cao Chí, ở trong phòng Lụ Hàn nhìn thấy Thôi Ngọc, y sợ hết hồn, "A! Ngươi sao lại tới đây!"
Thôi Ngọc nhìn người nằm trên giường, giọng nói nhàn nhạt: "Nếu ta không tới, công tử làm sao trở về! Ngươi yên tâm đi, ngài ấy không có chuyện gì, chỉ là trúng thuốc mê, ta mới vừa rồi  kiểm tra qua cho ngài ấy, cũng không bị thương, không sao."
Cao chí lấy làm kinh hãi, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy biểu ca của hắn  bị người khác tính kế, phải biết rằng, Lục Hàn khác với những con cháu Hoàng thất khác, lớn lên giống như Tiểu Bá Vương, bản thân lại có năng lực, khi nào lại để người khác ức hiếp. Nhưng là bây giờ nhìn, chuyện này thật không thể tin được.
Y sờ lên cằm nói: "Ngươi xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ chủ tử ở Sở gia xảy ra chuyện, ban ngày, huynh ấy cũng sẽ không đi dò xét Sở phủ. Hơn nữa cũng không có cần thiết như  lại tra như vậy......" Hắn cười xấu xa, "Không phải là bị tiểu cô nương kia tính toán chứ?" Chậc chậc, nếu như là bị tiểu cô nương tính toán, đó thật đúng là bị sỉ nhục cả đời!
Thôi Ngọc không nói gì chuyện của chủ tử, chưa bao giờ hắn hỏi tới, nhìn Lục Hàn một cái, mới dặn dò Cao Chí, "Công tử có thể hai canh giờ mới tỉnh lại. Ta bây giờ trở về Sở gia, ngươi chăm sóc tốt công tử."
Cao chí gật đầu, nhưng ngay sau đó hắn níu lấy Thôi Ngọc, "Nè, ngươi nói cho ta biết một chút thôi! Rốt cuộc chuyện này là thế nào, ta không hiểu a! Có phải sở Ngũ Tiểu Thư hay không!"
Thôi Ngọc yên lặng liếc y một cái, không có biểu cảm gì  rút lại  vạt áo đang bị níu lấy, thẳng rời đi. Cao Chí mới im lặng liếc mắt, Thôi Ngọc không đáng yêu chút nào!
Chờ Lục Hàn tỉnh lại, đúng là đã qua hai canh giờ, Cao Chí nhìn y vừa tỉnh lại, vội vàng tới đỡ, "Biểu ca, huynh làm sao vậy? Có khó chịu chỗ nào hay không?" Trong giọng nói có chút hả hê, bị một tiểu cô nương tính toán, ha ha ha!
Lục Hàn vuốt vuốt bả vai của mình, buông lỏng tay ra, trong tay y đang nắm, chính là cái nút áo của Sở Hòa Linh. Cao Chí ghé đầu nhìn, hiếu kỳ hỏi: "Chỉ là một cái nút áo thôi, cũng không có gì. Ta thấy huynh một mực năm chặt, cứ tưởng huynh cầm bảo vật gì!"
Lục Hàn cầm nút áo ngắm nhìn, xoay trái xoay phải, "Bộp"  một tiếng, nút áo nhỏ trượt ra ba lưỡi dao.
Cao Chí sợ hết hồn, hắn bĩu môi, "Cái này đúng thật hù dọa người. Ai không, biểu ca à, huynh đụng chỗ nào thành ra vậy thế! Sẽ không phải là từ tiểu yêu nữ ở Sở phủ đó chứ?"
Lục Hàn nhếch miệng, "Có chút thú vị."
Cao Chí mới tiếp tục giậm chân, “Thú vị gì chứ, đây cũng quá dọa người. Có điều, món đồ nhỏ như vậy, thật là đặc biệt, nghĩ đến nếu dùng cái này giết người khoảng cách gần. Đừng mong sống sót." Hắn nhìn kỹ, nói: "Loại vật này, đều là tổ chức sát thủ bình thường hay dùng để giết người ở khoảng cách gần. Tiểu yêu nữ tại sao có thể có vật như vậy! Xem ra nàng đúng là thật nhiều bí ẩn."
Lục Hàn nắm món đồ không nói lời nào, mặc dù thời điểm Hòa Linh tung khăn chỉ hít vào một chút, nhưng thật ra Sở Hòa Linh sắp xếp ba tầng bảo hiểm. Nàng so với người khác rất cẩn thận tỉ mỉ. Điều này làm cho y cảm thấy hết sức thú vị. Một thiếu nữ được nuôi dưỡng ở khuê phòng, nàng mưu tính như vậy, người khác không nghĩ tới.
"Nếu như ngươi có một nửa đầu óc như nàng, ta cũng sẽ không đến nỗi mệt như vậy."
Cao Chí không vui, hắn lầm bầm, "Hừ, cũng không như huynh vậy biểu ca. Huynh không thể bởi vì thích tiểu cô nương nhà người ta liền chê ta không tốt! Huynh để cho người ta bày mưu, đó là huynh ham mê sắc đẹp của người ta. Lại nói, nhỏ như vậy, cũng buoog tha. Thật đúng là không có đạo đức!"
Lục Hàn suy nghĩ một chút, nói, "Ngươi biết ta hôm nay trúng chiêu thế nào sao?"
Cao Chí lập tức trả lời: "Ham sắc đẹp nên bị người ta bầy mưu!"
Lục Hàn mỉm cười một chút, ngồi xuống châm trà, ngón tay thon dài xẹt qua bình trà bạch ngọc, cả người hết sức nho nhã, quanh thân đều là khí chất cao quý.
"Nàng đầu tiên là tung khăn, trên cái khăn dính thuốc mê, đây là bước đầu tiên. Mặc kệ ta trúng chiêu hay không, nàng đều có bước thứ hai. Nàng rất hả hê, nhưng là nàng giả vờ cho ta xem, tiếp theo tiến lên một bước để ta bắt được. Nếu như nàng tùy tiện tiến lên, ta sẽ đề phòng, bởi vì bản thân là một nữ hài yếu đuố, đối với ta, nàng phải đề phòng, nhưng nếu nàng vẫn tiến tới, thì không hợp lý chút nào. Cho nên nàng cười hả hê, để trong lòng ta nghĩ là bởi vì ta trúng thuốc mê của nàng rồi nên mới tiến tới trước."
Cao Chí mới thu lại vẻ mặt bông đùa, trở nên nghiêm túc.
"Nàng tiến tới, chuyện đương nhiên là ta sẽ tóm lấy nàng, nàng liền bày mồi thứ hai, nàng để cho ta phát hiện cái nút áo này,  trên nút áo này có thuốc mê, dĩ nhiên bị ta cầm lâu như vậy bây giờ đã tản hết. Thật ra thì lúc này nếu như ta lập tức kiểm tra nút áo, sẽ phát hiện đây là một hung khí, mà không phải là vật bị thoa thuốc mê. Nhưng lúc ấy ta không có kiểm tra nhưng dù ta có kiểm tra hay không, nàng đều có hậu chiêu. Ngay sau đó nàng giả vờ yếu thế, để cho ta phát hiện tay kia giấu trâm cài tóc."
Cao Chí vội vàng hỏi: "Nàng muốn ám sát huynh."
Lục Hàn lắc đầu, "Trâm cài tóc, là một mồi khác!"
Cao Chí mới trợn to hai mắt, "Lại là mồi?"
Lục Hàn gật đầu: "Đúng, sau khi phát hiện nút áo và trâm cài tóc, tâm lý phòng bị của ta đã đạt đến mức cao nhất. Ta sẽ cảm thấy an toàn. Đúng lúc này là không an toàn nhất. Nàng lại dùng mê hương. Thật ra thì ta không có phát hiện được lần thứ ba mê hương nàng giấu ở nơi nào, nhưng mà ta biết có. Một thoáng kia, chỉ một cái chớp mắt mất hồn, ta liền cả người không còn chút sức lực nào, chờ ta suy nghĩ bắt nàng thế nào, nàng đã nhanh chóng thoát khỏi. Thật ra thì không né xa, khi đó người bình thường cũng không làm gì được nàng. Bởi vì ta cầm cái nút áo đó, có thuốc mê bên trên khiến ta hôn mê. Một lần rồi thêm một lần, một bước cài một bước, cho nên ta trúng chiêu. May mà nàng dùng đều là thuốc mê, nếu, là độc dược thì?"
Cao Chí mới ngây người: "Mẹ nó! Đây là người bình thường sao!"
"Ta nói ra, không phải muốn nói cho ngươi  ta trúng chiêu thế nào, mà là muốn cho ngươi học một chút, một ván cờ nho nhỏ như vậy, nàng sắp đặt nhiều mồi nhữ, nhiều bước ngoặt như vậy bao quanh, nếu như ngươi có đầu óc, học cho tốt. Đừng cả ngày hồ đồ." Lục Hàn nghịch ám khí trong tay, sau đó nhìn Cao Chí, "Ngươi biết tại sao nàng có thể để cho ta trúng chiêu không? Không phải bởi vì thuốc mê lợi hại, thuốc mê không có chút nào lợi hại, cũng không phải nàng để thuốc mê mọi nơi, mà là nàng cẩn thận sắp xếp mấy điểm mồi rất tốt. Mấy cái điểm này phụ tá lẫn nhau, một mồi đẩy mạnh một mồi khác. Nàng nắm bắt suy nghĩ người khác rất tốt." Lục Hàn cũng không đem nút áo cho cao Chí, ngược lại đứng dậy mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ Hoa nhi đã kết nụ, hắn nhàn nhạt, "Ta một mực nghĩ, Sở phủ là đầm rồng hang hổ thế nào, có thể đem một tiểu cô nương dưỡng thành như vậy, ép thành ra như vậy! Không có kinh nghiệm thực tế ứng đối, nàn tuyệt đối không làm được điều này, ngươi nghĩ những thứ này  suy nghĩ một chút sẽ thành công hay sao?"
Cao Chí vò đầu, hắn chần chờ một chút, nói: "Biết đâu có loại người như thế. Nàng đầu óc đặc biệt tốt. Huynh không phải cũng là một loại sao? Huynh và Sở tiểu thư, đều là người như vậy."
Lục Hàn quay đầu lại, cười như không cười, "Nhưng ta là nam nhân, hơn nữa 19. Nàng chỉ là một tiểu cô nương, nói cho cùng, hôm nay thật ra là ta đi sai nước cờ."
Cao Chí Tân hiểu được cảm giác này, đây là cảm giác mình đi sai nước cờ, trong lòng khó chịu thế nào! Thiên chi kiêu tử chính là như vậy, nếu như là người bình thường, cũng không giống y như vậy, bên cạnh tất cả đều là người tài ba, mình là người bình thường dễ thất bại, cũng không coi đó là vấn đề gì. Mà biểu ca này chưa từng thua lại bị tiểu cô nương đùa bỡn. Đại khái cảm thấy cuộc sống tràn đầy trớ trêu! Đáng thương đúng là chưa từng trải việc đời!
"Cuộc đời của huynh, chính là quá thuận lợi." Cao Chí Tân vỗ  bả vai Lục Hàn. Lục hàn nhìn tay của hắn, Cao Chí liền co rúm lại, lúng túng lấy tay xuống, "Cái đó ta nói đều là lời nói thật! Huynh huynh...huynh cũng đừng thái quá vậy!"
Lục Hàn hơi nhếch môi, chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy, ta đem Chuông nhỏ cưới về nhà như thế nào?"
Cao Chí mới sợ hãi, quỳ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.