Tử y vũ cơ (*) ngẩn người, lập tức trả lời: "Ngươi nhận sai người rồi!"
(Tử y vũ cơ: cô gái nhảy múa mặc quần áo màu tím)
Thu Hồng nhất định không buông tha, khóc lóc kêu la: "Tiểu thư, nô tỳbiết trong lòng tiểu thư đau khổ. Nhưng mà cũng không thể không trở vềnhà được, lão gia thực sự đang rất lo lắng, phu nhân suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt..." Nàng vốn là người có tính tình trầm ổn, bình tĩnh, ngày thường vui mừng không hiện lên mặt, nhưng mà giờ phút này hành độngkhông hề gặp chút trở ngại nào, ngược lại còn rất tự nhiên làm cho người nghe thấy được sự đau lòng. Nếu mà Cấp Lam ở đây, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc đến thiếu chút nữa sẽ rơi nước mắt rồi.
Tử y vũ cơ lôi ké không được, cho nên vô cùng căm phẫn nói: "Ta khôngphải tiểu thư của nhà ngươi. Rót cuộc là ngươi muốn gì?" Nàng xoay đầunhìn về phía Phó Vân Tịch đang ngồi trên giường êm, trong mắt nhẹ nhànghiện lên nước mắt: "Vương gia cứu thiếp!"
Đôi mắt của Phó Vân Tịch hờ hững nhìn về phía nàng, làm cho vũ cơ cảngười đều phát run. Rõ ràng là gương mặt rất tuấn mỹ, nhưng mà lại cókhí thế lạnh thấu xương, tự nhiên không thể xâm phạm. Đôi mắt thâm sâunhư mực, dường như toàn bộ tính toán trong lòng đều không thể nhìn thấyđược. Nàng cắn chặt răng, dưới chân nàng vừa động, Thu Hồng cảm thấybụng mình như bị ai đó giẫm lên. Một cước đó trong mắt mọi người xungquanh dường như chỉ là đang nhẹ nhàng giãy giụa, nhưng mà đó chính làmười phần sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nu-kho-cau/1606725/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.