Nếu như trước đó ánh mắt mọi người nhìn về phía Hàn Nhạn đa phần là tò mò, thì giờ phút này chính là kinh hãi.
Dùng tay trái viết lưu niệm, ngay cả một người thường cũng sẽ cảm thấyrất khó khăn, huống chi Hàn Nhạn chỉ là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi. Nhìn động tác của nàng cũng không giống một người thuận taytrái, làm sao có thể nghĩ tới chuyện này?
Lý Giai Kỳ không ngờ Hàn Nhạn lại biết viết lưu niệm bằng tay trái,trước mắt nàng đã quay lại chỗ ngồi, Trang Ngữ Sơn ngồi ở bên cạnh nhỏgiọng nói: "Nói khoác mà không biết ngượng, đừng tự làm mình mất mặt."
Lý Giai Kỳ chần chừ một chút, nhìn đôi mắt tự tin của Hàn Nhạn, trong lòng thoáng nghi ngờ, nàng ta thật sự sẽ bị mất mặt sao?
Trang Ngữ Sơn giống như là nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng, lêntiếng an ủi: "Đừng lo, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói nàng tacó bản lĩnh viết chữ vẽ tranh xuất chúng gì đó, sợ rằng chỉ là miễncưỡng cho có lệ mà thôi." Lý Giai Kỳ nghe xong, lúc này mới yên lònglại.
Đặng Thiền cũng có chút lo lắng, tranh chữ của Hàn Nhạn nhiều nhất cũngchỉ có thể coi là bình thường, chứ đừng nói là dùng tay trái viết lưuniệm. Nếu như chỉ vì muốn bảo toàn thể diện cho Trang phủ mà khí pháchđáp ứng, đến lúc đó nếu mất mặt, chỉ sợ cũng sẽ chọc cho Thiên Tử nổigiận.
Hách Liên Dục sờ lên cằm như có điều suy nghĩ: "Dùng tay trái viết lưuniệm, thật đúng là mới mẻ, tiểu nha đầu này càng ngày càng thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nu-kho-cau/1606710/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.