**15** 
Khi Lục Ngôn Hòa tỉnh dậy, hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà. 
Ánh mắt vô hồn. 
Ta tưởng hắn hối hận, liền nói: "Dù sao tối qua cũng không—" 
"A Triêu." 
Lục Ngôn Hòa đột nhiên quay đầu nhìn ta, giọng run run: 
"Chân ta sẽ không bị gãy lại lần nữa, đúng không?" 
Ta sững sờ, hơi ngơ ngác. 
Lục Ngôn Hòa đột ngột nắm lấy tay ta, ánh mắt lóe lên hy vọng: 
"Nàng đã vất vả giúp ta chữa lành chân, hơn nữa bây giờ chúng ta đã thành thân, đã có da thịt thân cận, ta lại rất thích A Triêu... Vậy nên A Triêu, nàng sẽ không để ta tự gãy chân nữa, đúng không?" 
Ta chợt nhớ lại những lời Lục Ngôn Hòa từng nói, khóe miệng nở nụ cười. 
Nhưng mặt vẫn không biểu hiện gì. 
Lục Ngôn Hòa có chút bối rối gãi đầu, thận trọng nói: 
"Nếu không, để Tống đại phu bẻ gãy một lần nữa? Dù sao ông ấy cũng có thể nối lại, chỉ là đau chút thôi. Nhưng so với khổ mà A Triêu chịu, ta chắc chắn chịu đựng được." 
Hắn vừa nói vừa nghĩ cách này khả thi, vô thức muốn ngồi dậy. 
"Nhưng ta không thích kẻ què." 
Cơ thể Lục Ngôn Hòa cứng lại, ánh mắt ủy khuất nhìn ta: "A Triêu..." 
"Giờ ngươi thế này là tốt rồi." Ta mỉm cười với Lục Ngôn Hòa, lại nói: "Hơn nữa đó chỉ là lời của trẻ con, ngươi không cần để ý—" 
"Phải để ý!" 
Lục Ngôn Hòa ngắt lời ta. 
Hắn mím môi, thận trọng chạm vào vết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-kinh-thanh/3577705/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.