Chương trước
Chương sau
Mấy người này cũng không có thất vọng, dù sao có thể nhìn thấy Đạo Phong, cũng đã là vinh hạnh rất lớn, hơn nữa ở trong mắt bọn họ, Đạo Phong là người trong truyền thuyết, nên biểu hiện thanh cao như vậy, hờ hững lãnh đạm như vậy mới xứng với thân phận của hắn, nhất thời càng thêm sùng bái hắn.

“Đạo Phong đại đại!!”

Đạo Phong vừa mới vào trong sân, đột nhiên một cô gái lao tới, tay ôm hoa tươi, kích động hầu như muốn khóc.

Đạo Phong bị dọa giật mình, nhìn chăm chú, thật sự là lợi hại, mấy trăm thước vuông trong viện đều có người đứng chật kín, ít nhất cũng phải một hai trăm người, tất cả đều trông mong nhìn hắn, hàng xếp trên cùng còn bị tắc nghẽn, rất nhiều em gái đang giành vị trí, cảm giác như muốn đánh nhau rồi.

Trận thế này giống như được gặp đại minh tinh vậy.

“Đạo Phong đại đại, có thể ký tên không?” Một em gái chen đến phía trước Đạo Phong, giơ sổ tay lên, trông mong nhìn hắn.

Đạo Phong hơi ngơ ngác.

Còn có em gái đi lên kéo tay chụp ảnh chung với hắn.

Đạo Phong tuy bình thường bá đạo, nhưng mà đối mặt một đám fan mê muội như vậy, cũng không thể lạnh lùng, chỉ có thể mặc kệ cho người ta sỗ sàng, sau đó có vài lão đại đi tới, từ trong đám người mở một lối đi cho hắn.

“Thật có lỗi thật có lỗi a, bọn họ đều thực ngưỡng mộ ngươi, biết người sắp tới, nhất định lại đây vây xem, ngăn cũng ngăn không được..." Lão Thu vội giải thích, đứng bên cạnh làm bảo vệ, cuối cùng đưa được Đạo Phong vào trong viện.

“Đạo Phong đẹp trai quá a.”

“Thật sự rất đẹp trai a, hơn nữa cũng lãnh khốc giống như trong truyền thuyết.”

Phía sau còn truyền đến tiếng nói khe khẽ, một em gái còn lớn tiếng gọi muốn sinh con cho hắn...

“Ai nói giới pháp thuật không có ai nối nghiệp.” Đạo Phong cười khổ.

Tiến vào phòng khách trong thiên điện, vài nhân vật lớn trong giới pháp thuật bản địa cũng vậy quanh Đạo Phong như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, sau khi Đạo Phong ngồi xuống sau, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nói: “Các người ngồi đi.”

Mấy người này mới miễn cưỡng ngồi xuống.

“Tình huống thế nào?” Đạo Phong không nói chuyện tào lao, mở miệng liền đi vào vấn đề chính.

Lão Quách giảng giải tình huống, tóm lại chính là không có biện pháp gì, hơn nữa những người này lại không dám xuống cổ mộ, đi vào cũng sẽ bị trận pháp hút vào trong, không có tác dụng gì.

“Ngươi không cần đi cổ mộ, thật đó, vô ích thôi, vạn nhất người cũng bị hút vào, thật sự hoàn toàn sẽ không còn ai có thể cứu bọn họ.” Lão Quách khuyên nhủ.

Đạo Phong trầm ngâm một chút, nói: “Có thể xác định đây là sào huyệt của Thánh Linh hội?”

Lão Quách gật đầu, “Cửu tinh điệp khí trận kia, có lẽ chính là thông qua lực lượng trận pháp, chế tạo hoặc là liên tiếp với một không gian nào đó, lực của trận pháp có thể đem toàn bộ sinh linh hút vào bên trong, một mặt ta cảm thấy là tự bảo vệ mình, như vậy sẽ không ai có thể phá đám bọn họ hành động, bên cạnh đó, trận pháp này có thể hấp thu toàn bộ nguyện lực của tín đồ nhân gian, một khi Linh bà bà tu vi đại thành, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”

1 nhân bổ sung thêm: “Dựa theo thời gian lần trước nói, cũng chính là nửa tháng,

nửa tháng sau... Chỉ sợ nhân gian đã không có ai ngăn được bọn họ.”

Đạo Phong nghĩ nghĩ, nói: “Có thể xác định Thánh Linh hội chính là Pháp thuật công hội hay

không."

Vài người đưa mắt nhìn nhau, Lão Quách nói: “Hắn là không sai, Linh bà bà có khả năng chính là Tinh Nguyệt Nô dùng tên giả.”

Long Dương chân nhân nói: “Không sai, hơn nữa từ sau khi có Thánh Linh hội, Pháp thuật công hội không còn thấy xuất hiện nữa, cái này không phù hợp với tác phong của Tinh Nguyệt Nô.”

“Còn gì nữa không?”

“Không có gì, người... Có biện pháp gì tốt hay không?” Lão Quách nói."Thật ra ta có một kế hoạch.”

Đạo Phong nhìn hắn, để cho hắn tiếp tục nói tiếp.

“Triệu tập người của Phong Chi Cốc cùng m Dương ty, còn có Mao Sơn, Long Hổ Sơn, dù sao chỉ cần có thể tìm được người, mọi người cùng nhau tiến vào cổ mộ, đi đối phó Thánh Linh hội.”

Đạo Phong vẻ mặt không thay đổi, trầm mặc vài giây, nói: “Ngươi xác định như vậy sẽ có thể đánh thắng được bọn họ?”

“Không xác định. Nếu nói về thực lực, khẳng định là không thành vấn đề, chỉ là... không gian kia rất Có khả năng bị vặn vẹo, bị bọn họ lợi dụng trận pháp để sửa chữa quy tắc, tựa như không gian giam cầm của Nữ Bạt, vạn nhất là như thế, vậy...”

Long Dương chân nhân nói: “Ta không tán thành làm như vậy, không chừng Thánh Linh hội chính là lợi dụng không gian này, bố trí túi tiền trận, chờ chúng ta đi vào, sau đó một lưới bắt hết chúng ta thì sao?”

Lão Quách cau mày, nhìn bọn Lão Thu, Lão Thu ngẩn ra, vội vàng xua tay nói: “Loại đại sự mày, chúng ta làm sao dám phát biểu ý kiến gì, hơn nữa có Đạo Phong lão nhân gia tại đây, chúng ta sao dám nhiều lời... Đều nghe theo lời lão nhân gia ngài, làm như thế nào chúng ta đều làm theo!”

Hắn nói xong, vài người cùng nhau gật đầu theo.

Toàn bộ mọi người nhìn Đạo Phong, chờ hắn quyết định.

Đạo Phong hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở một trên người pháp sư, là nam tử hơn bốn mươi tuổi, cũng là lão đại một môn phái pháp thuật địa phương, tên Lão Trần

“Lá gan của người cũng rất to đó.” Đạo Phong đột nhiên thốt ra câu này.

Lão Trần ngẩn ra, cười bồi nói: “Tiên trưởng vì sao nói ra lời ấy a, vãn bối cảm thấy sợ hãi.”

Đạo Phong thản nhiên nói: “Ngươi cho là, chút thủ thuật che mắt này có thể lừa gạt được ta?”

Lão Trần vẫn đang cười, chắp tay, tựa như muốn nói chuyện, kết quả đột nhiên thả người, lùi ra phía ngoài, làm ra tốc độ nhân loại không có khả năng có.

Đạo Phong ngồi không nhúc nhích, chỉ là hơi hơi nâng tay, một đạo hắc khí bay ra, phát sau mà đến trước, quấn quanh người Lão Trần, một tiếng “H” phát ra, Lão Trần kêu thảm, thân thể bị hắc khí ăn mòn, nhanh chóng hòa tan, trong thời gian vài giây liền biến thành một đống máu mủ, tinh phách tản đi bốn phía.

Trong phòng cực kỳ im lặng.

Chuyện này từ phát sinh đến chấm dứt, còn không đến nửa phút, đoàn người một đám đứng ở cửa, nhìn bãi máu mủ đang ở tan rã trên đất kia, đầu óc còn chưa đuổi kịp tiết tấu, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, cùng nhau nhìn về phía Đạo Phong, nhưng mà nhóm người Lão Thu cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Lão Quách thật kinh hỏi: “Hắn là nội quỷ?”

“Người ở bên Thánh linh hội đó.”

“Lão Trần sau khi chết, hóa thành máu mủ, điều này thuyết minh nó không phải nhân loại, mà là tà linh, pháp sư ở đây tất nhiên liếc mắt một cái có thể thấy rõ, cộng thêm những lời này của Đạo Phong, lập tức mọi người đều hiểu. “Lão trần” là nội quy Thánh linh hội phái đến trà trộn vào bọn họ!

Đoàn người đưa mắt nhìn nhau, Lão Thu hít thật sâu nói: “Vậy Lão Trần thật sự đâu?”

Đạo Phong không trả lời, cái này căn bản không phải là vấn đề hắn quan tâm, hắn đứng hẳn lên, đi đến ngoài cửa, nhìn trong viện nhục thân “Lão trần” hóa thành một đống máu mủ đang dần dần tan rã, trong khoảnh khắc trước khi hoàn toàn biến mất, đột nhiên toát ra một làn khói trắng, dần dần hình thành khuôn mặt một lão thái bà.

“Linh bà bà!” Có người thất thanh kêu lên.

Linh bà bà tạo thành từ khói trắng đối mặt Đạo Phong, đột nhiên nhếch miệng, nở nụ cười thực quỷ dị.

“Ngươi đã đến rồi.” Thanh âm khàn khàn, mang theo một loại uy nghiêm nhiếp lòng người thân.

Đạo Phong nhìn bà, không ra tiếng.

“Dù sao ngươi cũng đã đến rồi, còn thể nào nữa?”

Trầm mặc một lát, Đạo Phong đột nhiên mở miệng, giọng điệu thực bình tĩnh: “Ta gọi là người một tiếng Tinh Nguyệt Nô, ngươi dám đáp lời không?” Mấy người này cũng không có thất vọng, dù sao có thể nhìn thấy Đạo Phong, cũng đã là vinh hạnh rất lớn, hơn nữa ở trong mắt bọn họ, Đạo Phong là người trong truyền thuyết, nên biểu hiện thanh cao như vậy, hờ hững lãnh đạm như vậy mới xứng với thân phận của hắn, nhất thời càng thêm sùng bái hắn.

“Đạo Phong đại đại!!”

Đạo Phong vừa mới vào trong sân, đột nhiên một cô gái lao tới, tay ôm hoa tươi, kích động hầu như muốn khóc.

Đạo Phong bị dọa giật mình, nhìn chăm chú, thật sự là lợi hại, mấy trăm thước vuông trong viện đều có người đứng chật kín, ít nhất cũng phải một hai trăm người, tất cả đều trông mong nhìn hắn, hàng xếp trên cùng còn bị tắc nghẽn, rất nhiều em gái đang giành vị trí, cảm giác như muốn đánh nhau rồi.

Trận thế này giống như được gặp đại minh tinh vậy.

“Đạo Phong đại đại, có thể ký tên không?” Một em gái chen đến phía trước Đạo Phong, giơ sổ tay lên, trông mong nhìn hắn.

Đạo Phong hơi ngơ ngác.

Còn có em gái đi lên kéo tay chụp ảnh chung với hắn.

Đạo Phong tuy bình thường bá đạo, nhưng mà đối mặt một đám fan mê muội như vậy, cũng không thể lạnh lùng, chỉ có thể mặc kệ cho người ta sỗ sàng, sau đó có vài lão đại đi tới, từ trong đám người mở một lối đi cho hắn.

“Thật có lỗi thật có lỗi a, bọn họ đều thực ngưỡng mộ ngươi, biết người sắp tới, nhất định lại đây vây xem, ngăn cũng ngăn không được..." Lão Thu vội giải thích, đứng bên cạnh làm bảo vệ, cuối cùng đưa được Đạo Phong vào trong viện.

“Đạo Phong đẹp trai quá a.”

“Thật sự rất đẹp trai a, hơn nữa cũng lãnh khốc giống như trong truyền thuyết.”

Phía sau còn truyền đến tiếng nói khe khẽ, một em gái còn lớn tiếng gọi muốn sinh con cho hắn...

“Ai nói giới pháp thuật không có ai nối nghiệp.” Đạo Phong cười khổ.

Tiến vào phòng khách trong thiên điện, vài nhân vật lớn trong giới pháp thuật bản địa cũng vậy quanh Đạo Phong như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, sau khi Đạo Phong ngồi xuống sau, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nói: “Các người ngồi đi.”

Mấy người này mới miễn cưỡng ngồi xuống.

“Tình huống thế nào?” Đạo Phong không nói chuyện tào lao, mở miệng liền đi vào vấn đề chính.

Lão Quách giảng giải tình huống, tóm lại chính là không có biện pháp gì, hơn nữa những người này lại không dám xuống cổ mộ, đi vào cũng sẽ bị trận pháp hút vào trong, không có tác dụng gì.

“Ngươi không cần đi cổ mộ, thật đó, vô ích thôi, vạn nhất người cũng bị hút vào, thật sự hoàn toàn sẽ không còn ai có thể cứu bọn họ.” Lão Quách khuyên nhủ.

Đạo Phong trầm ngâm một chút, nói: “Có thể xác định đây là sào huyệt của Thánh Linh hội?”

Lão Quách gật đầu, “Cửu tinh điệp khí trận kia, có lẽ chính là thông qua lực lượng trận pháp, chế tạo hoặc là liên tiếp với một không gian nào đó, lực của trận pháp có thể đem toàn bộ sinh linh hút vào bên trong, một mặt ta cảm thấy là tự bảo vệ mình, như vậy sẽ không ai có thể phá đám bọn họ hành động, bên cạnh đó, trận pháp này có thể hấp thu toàn bộ nguyện lực của tín đồ nhân gian, một khi Linh bà bà tu vi đại thành, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”

1 nhân bổ sung thêm: “Dựa theo thời gian lần trước nói, cũng chính là nửa tháng,

nửa tháng sau... Chỉ sợ nhân gian đã không có ai ngăn được bọn họ.”

Đạo Phong nghĩ nghĩ, nói: “Có thể xác định Thánh Linh hội chính là Pháp thuật công hội hay

không."

Vài người đưa mắt nhìn nhau, Lão Quách nói: “Hắn là không sai, Linh bà bà có khả năng chính là Tinh Nguyệt Nô dùng tên giả.”

Long Dương chân nhân nói: “Không sai, hơn nữa từ sau khi có Thánh Linh hội, Pháp thuật công hội không còn thấy xuất hiện nữa, cái này không phù hợp với tác phong của Tinh Nguyệt Nô.”

“Còn gì nữa không?”

“Không có gì, người... Có biện pháp gì tốt hay không?” Lão Quách nói."Thật ra ta có một kế hoạch.”

Đạo Phong nhìn hắn, để cho hắn tiếp tục nói tiếp.

“Triệu tập người của Phong Chi Cốc cùng m Dương ty, còn có Mao Sơn, Long Hổ Sơn, dù sao chỉ cần có thể tìm được người, mọi người cùng nhau tiến vào cổ mộ, đi đối phó Thánh Linh hội.”

Đạo Phong vẻ mặt không thay đổi, trầm mặc vài giây, nói: “Ngươi xác định như vậy sẽ có thể đánh thắng được bọn họ?”

“Không xác định. Nếu nói về thực lực, khẳng định là không thành vấn đề, chỉ là... không gian kia rất Có khả năng bị vặn vẹo, bị bọn họ lợi dụng trận pháp để sửa chữa quy tắc, tựa như không gian giam cầm của Nữ Bạt, vạn nhất là như thế, vậy...”

Long Dương chân nhân nói: “Ta không tán thành làm như vậy, không chừng Thánh Linh hội chính là lợi dụng không gian này, bố trí túi tiền trận, chờ chúng ta đi vào, sau đó một lưới bắt hết chúng ta thì sao?”

Lão Quách cau mày, nhìn bọn Lão Thu, Lão Thu ngẩn ra, vội vàng xua tay nói: “Loại đại sự mày, chúng ta làm sao dám phát biểu ý kiến gì, hơn nữa có Đạo Phong lão nhân gia tại đây, chúng ta sao dám nhiều lời... Đều nghe theo lời lão nhân gia ngài, làm như thế nào chúng ta đều làm theo!”

Hắn nói xong, vài người cùng nhau gật đầu theo.

Toàn bộ mọi người nhìn Đạo Phong, chờ hắn quyết định.

Đạo Phong hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở một trên người pháp sư, là nam tử hơn bốn mươi tuổi, cũng là lão đại một môn phái pháp thuật địa phương, tên Lão Trần

“Lá gan của người cũng rất to đó.” Đạo Phong đột nhiên thốt ra câu này.

Lão Trần ngẩn ra, cười bồi nói: “Tiên trưởng vì sao nói ra lời ấy a, vãn bối cảm thấy sợ hãi.”

Đạo Phong thản nhiên nói: “Ngươi cho là, chút thủ thuật che mắt này có thể lừa gạt được ta?”

Lão Trần vẫn đang cười, chắp tay, tựa như muốn nói chuyện, kết quả đột nhiên thả người, lùi ra phía ngoài, làm ra tốc độ nhân loại không có khả năng có.

Đạo Phong ngồi không nhúc nhích, chỉ là hơi hơi nâng tay, một đạo hắc khí bay ra, phát sau mà đến trước, quấn quanh người Lão Trần, một tiếng “H” phát ra, Lão Trần kêu thảm, thân thể bị hắc khí ăn mòn, nhanh chóng hòa tan, trong thời gian vài giây liền biến thành một đống máu mủ, tinh phách tản đi bốn phía.

Trong phòng cực kỳ im lặng.

Chuyện này từ phát sinh đến chấm dứt, còn không đến nửa phút, đoàn người một đám đứng ở cửa, nhìn bãi máu mủ đang ở tan rã trên đất kia, đầu óc còn chưa đuổi kịp tiết tấu, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, cùng nhau nhìn về phía Đạo Phong, nhưng mà nhóm người Lão Thu cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Lão Quách thật kinh hỏi: “Hắn là nội quỷ?”

“Người ở bên Thánh linh hội đó.”

“Lão Trần sau khi chết, hóa thành máu mủ, điều này thuyết minh nó không phải nhân loại, mà là tà linh, pháp sư ở đây tất nhiên liếc mắt một cái có thể thấy rõ, cộng thêm những lời này của Đạo Phong, lập tức mọi người đều hiểu. “Lão trần” là nội quy Thánh linh hội phái đến trà trộn vào bọn họ!

Đoàn người đưa mắt nhìn nhau, Lão Thu hít thật sâu nói: “Vậy Lão Trần thật sự đâu?”

Đạo Phong không trả lời, cái này căn bản không phải là vấn đề hắn quan tâm, hắn đứng hẳn lên, đi đến ngoài cửa, nhìn trong viện nhục thân “Lão trần” hóa thành một đống máu mủ đang dần dần tan rã, trong khoảnh khắc trước khi hoàn toàn biến mất, đột nhiên toát ra một làn khói trắng, dần dần hình thành khuôn mặt một lão thái bà.

“Linh bà bà!” Có người thất thanh kêu lên.

Linh bà bà tạo thành từ khói trắng đối mặt Đạo Phong, đột nhiên nhếch miệng, nở nụ cười thực quỷ dị.

“Ngươi đã đến rồi.” Thanh âm khàn khàn, mang theo một loại uy nghiêm nhiếp lòng người thân.

Đạo Phong nhìn bà, không ra tiếng.

“Dù sao ngươi cũng đã đến rồi, còn thể nào nữa?”

Trầm mặc một lát, Đạo Phong đột nhiên mở miệng, giọng điệu thực bình tĩnh: “Ta gọi là người một tiếng Tinh Nguyệt Nô, ngươi dám đáp lời không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.