“Đại Minh, năm Gia Tĩnh.”
Đại Minh... Trên mặt Đằng Vinh Thanh hiện ra vẻ mặt phức tạp.
“Nhưng mà, vì sao ta ở trong này còn có thân phận khác, thân phận này của ta là từ đâu mà đến?
“Ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết: không biết.”
“Vậy... Làm thế nào mới có thể trở về.”
“Những người khác đang ở đâu?”
“Vẫn là không biết.”
Đằng Vĩnh Thanh thảm thương nhìn hắn, thân mình mềm đi, ngồi phịch xuống giữa ghế, sầu mi khổ kiểm nói: “Vậy phải làm sao cho phải a...”
Diệp Thiếu Dương đem những chuyện tự mình biết được nói hết với hắn. Lúc này bên ngoài có người đẩy cửa, Qua Qua thò đầu tiến vào, đánh giá bọn họ.
Đằng Vĩnh Thanh từng gặp Qua Qua, liếc mắt một cái nhìn thấy nó, lập tức nhận ra, cả kinh nói: “Thiếu Dương, đây không phải quỷ phó của ngươi sao?”
“Hiện tại không phải, nó là cháu ta, con ca ca đã chết của ta.”
“Ca ca ngươi? Ai?” Đằng Vĩnh Thanh nhất thời không suy nghĩ được.
“Ta nào biết ca ca ta là ai!” Diệp Thiếu Dương rống lên một tiếng, tuy tình huống thực tế chính là thế này, nhưng những gì thấy được cũng rất quái dị.
“Thúc thúc, mọi người đang nói gì vậy, vị thúc thúc này là ai?”
Diệp Thiếu Dương để cho nó tiến vào, đùa giỡn với nó giống như đùa trẻ con trong chốc lát, để cho nó đi ra ngoài. Qua Qua đi được một hồi, Đằng Vĩnh Thanh mới từ trạng thái mơ hờ phục hồi tinh thần lại, hỏi Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696405/chuong-2699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.