Hai binh sĩ quay người lại bắt hắn, những căn bản ngay cả bóng dáng Diệp Thiếu Dương cũng không sờ tới được, trải qua mấy vòng, máu trên tay Diệp Thiếu Dương cũng đã được cọ sạch sẽ, cười nói với binh sĩ kia: “Cảm tạ a.” Thả người một cái, bay ra thật xa.
Binh sĩ cầm đầu kia thấy hai thủ hạ không bắt được hắn, gọi mọi người cùng tiến lên, đang muốn động thủ, đột nhiên Đằng Vĩnh Thanh rên rỉ một tiếng, từ trên đất bò lên.
“Văn Trung huynh đệ, ngươi không sao chứ?” Một binh sĩ thấy hắn đứng dậy, lập tức đi tới, kiểm tra tình huống của hắn.
Đằng Vĩnh Thanh nhìn binh sĩ mặc giáp trụ trước mặt này, mày nhăn mặt nhỏ..
“Văn Trung huynh đệ, ngươi làm sao vậy?” Người này cũng hơi sửng sốt.
Đằng Vĩnh Thanh nhìn hắn sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”
“A. Văn Trung huynh đệ, ngươi... Có phải người bị ngã đến hư não rồi không. Ta là Ngu Tường a, ngươi không biết ta?”
Đằng Vĩnh Thanh nhìn hắn, lại nhìn mấy binh sĩ đang đứng ngây ngốc ở xa xa, lập tức giật mình, “Các ngươi... Đang đóng phim à?”
Đoàn người trừng to đôi mắt nhỏ, không ai biết hắn đang nói cái gì.
Đằng Vĩnh Thanh lại xoay người nhìn phòng ốc hai bên, lại kinh ngạc, nhíu mày nói thầm: “Chẳng lẽ nơi này là phim trường?”
“Vĩnh Thanh.” Có giọng nói quen thuộc gọi tên hắn.
Đằng Vĩnh Thanh xoay người nhìn lại, thấy Diệp Thiếu Dương.
Lập tức đờ mặt ra, một bước vọt tới trước mặt Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696404/chuong-2698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.