Hậu Khanh tiếp tục nói: “Hắn sau khi chết, tất cả đều tiêu tán, chỉ có thi thân chỗ bản tôn vẫn còn, vạn năm không mục nát, ngay cả Hiên Viên Thượng Đế cũng không cách nào tổn hại, chỉ có thể dùng pháp thuật đem hắn đuổi ra khỏi nhân gian, tiến vào trong hư không. Năm đó Thanh Minh Giới bị tách ra từ nhân gian, Thị tộc chúng ta nhúng tay, mượn dùng máu Tương Thần, mạnh mẽ khai thác ra một cái không gian, chính là Linh Giới này, bởi vậy, nơi này chính là trung tâm của Linh Giới.”
Một bộ thân thể, còn là sau khi tử vong, lại có thể chống đỡ được nổi một không gian tồn tại… Loại lực lượng này, khiến trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy run rẩy.
Nhìn thân thể to lớn của Trương Thần, trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc bắt đầu dâng lên một cảm giác rất thần kỳ, trong miệng lẩm bẩm: “Thì ra Tương Thân thật sự, là như vậy. Trước kia tôi vừa nghĩ tới Tương Thần, luôn hiện ra khuôn mặt Ngưu Đạt Hoa.”
“Ngưu… Đạt Hoa?”
“Người đóng vai Tương Thần trong một bộ phim.”
Hậu Khanh bật cười.
“Đây đại khái là thần linh thật sự nhỉ, cho dù là tà thần.” Nhìn xác chết Tương Thần, Nhuế Lãnh Ngọc nhịn không được sinh ra cảm ngộ.
Hậu Khanh nói: “Cái gì chính tà, chỉ là nhân gian các người đánh giá mà thôi, được làm vua thua làm giặc, cho dù là thần linh, cũng tương tự. Huống chi, trên đời này căn bản không có thần thật
sự, chỉ có thần trong tưởng tượng của chúng ta.” Nhuế Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696126/chuong-2420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.