“Có, điểm yếu của tôi là sợ lửa, bởi vì lửa có thể đốt cháy thi huyết của tôi, một khi thi huyết khô cạn, tôi sẽ chết.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chuyện không liên quan tôi. Tôi chỉ muốn biết, anh là tính thế nào?
“Doanh Câu là giết chóc, chỉ cần có chiến tranh, thì có thể hấp dẫn hắn chú ý, ít nhất ở trước khi trận đại chiến kia chấm dứt, hắn sẽ không đến nữa.”
“Nhưng hắn chung quy vẫn sẽ đến.”
Hậu Khanh chưa tỏ thái độ, Nhuế Lãnh Ngọc thấy khóe miệng của hắn mơ hồ giật một cái, giống như đang cười, nhưng giây lát đã lướt qua.
“Nhưng lần này cũng cho tôi biết, nơi này cũng không phải tuyệt đối an toàn, tôi… Đưa cô đi một nơi khác.”
“Nơi nào?”
“Cô đi theo tôi là biết. Nhưng tôi cần xác nhận trước bọn họ đã đi rồi. Cô chờ tôi.” Hậu Khanh nói xong, bước nhanh rời khỏi.
Qua một hồi lâu, hắn mới trở về, lập tức làm phép, bỏ kết giới phong tỏa hòn đảo, bảo Nhuế Lãnh Ngọc đi theo hắn.
Từ trong cái hang đi ra, Hậu Khanh dẫn đường, hai người vòng qua ngọn núi đi về phía sau.
Đi ngang qua một chỗ đá núi nhô lên, Nhuế Lãnh Ngọc bảo hắn chờ một chút, bản thân đi lên, quan sát dưới núi.
Rừng rậm nhìn qua vô tận, thấp thoáng ở trong đám sương màu đỏ cùng màu đen.
“Nơi này khác biệt thật lớn với nhân gian.” Nhuế Lãnh Ngọc lặng lẽ nói.
“Cho nên chúng tôi muốn xông ra khỏi nơi này, trước cướp lấy Không Giói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-nhan-diep-gia-thon/3696125/chuong-2419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.