Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dịch: Hoàng Mạnh

Biên: Thành Đạt

Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ: "Em nói thử xem có bao nhiêu? Máu chó đen đóng túi à?".

"Bọn em mua rất nhiều máu chó đen đem đóng vào túi, mỗi túi tầm nửa cân, có pha thêm một ít pháp dược vào bên trong. Sau đó cho người vận chuyển đến đây." 

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm "Nhiều máu chó đen như vậy, bọn em tìm ở đâu vậy?" 

Uông Đình mỉm cười nói "Lấy ở lò mổ." 

Dưới sự dẫn dắt của Uông Đình, mọi người xuống núi, di chuyển tới đống loạn thạch ở phía dưới chân núi. 

Đằng Vĩnh Thanh đẩy một khối đá ra, phía dưới có một cái hố to, bên trong chất đầy những túi máu chó đen, còn dùng rất nhiều vải đỏ phủ lên một số đồ đạc. Diệp Thiếu Dương đoán những vật này cần dùng cho vu thuật nên cũng không hỏi tới.

"Những thứ này làm cách nào mà vận chuyển đến đây được?" Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi.

Uông Đình trả lời: “Từ nơi này đến thị trấn nhỏ gần nhất chỉ có hai ba mươi dặm. Mặc dù không có đường nhưng ở giữa các ngọn núi thì địa hình tương đối bằng phẳng. Ô tô không thể tới được, có thể dùng xe ba gác kéo lên tới đây. Nếu không sợ vất vả, hoàn toàn có thể chuyển tới. Những đồ vật này là bọn em dùng xe ba gác chở tới đây trước lúc ban đêm”.

Diệp Thiếu Dương nhớ lại lúc nãy. Kim Soái cũng dùng xe ba gác chở thiếu niên kia tới, chắc hẳn là dùng phương pháp như của bọn Uông Đình. Diệp Thiếu Dương nghĩ những người dùng xe ba gác kéo đồ lên trên núi này, cũng thật sự không dễ dàng gì.

Mọi người cùng nhau hành động, đem các túi máu chó đen chuyển ra ngoài, sau đó tìm một nơi ẩn nấp. Diệp Thiếu Dương yêu cầu lấy ra hai cái ba lô, đem những túi máu chó đen chất đầy vào, còn thừa mấy túi máu, dùng một cái dây đỏ buộc lại với nhau, để cho Tiểu Mã đeo ở trên lưng.

Sau đó mọi người ngồi xuống, bàn bạc kế hoạch, quyết định phân thành hai đội. Một đội ở phía trên quấy rối các Huyết Vu sư ở đầu trận tuyến, đánh lén bọn chúng. Hai đội cùng nhau phối hợp đánh vào chính diện Tử Nhân Câu.

Diệp Thiếu Dương nói "Nhắc lại một lần nữa, đây là xã hội có luật pháp. Mục tiêu của chúng ta là bắt Kim Soái, cướp đoạt quan tài Thi Vương chứ không được giết người. Nhưng nếu như những tên Huyết Vu sư kia làm tổn thương, làm hại chúng ta thì không cần lưu tình, cứ giết chết một hai tên, không sao cả. Đây là lời nói nguyên văn của Tạ Vũ Tình". 

Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.

Sau đó mọi người thảo luận phân phối lại công việc cho từng người, bởi vì đội dưới núi kia mới là đội chủ lực, cho nên tất cả mọi người đề nghị để cho Diệp Thiếu Dương cùng đội với Đàm Tiểu Tuệ để dễ dàng phối hợp, dùng thế tiến công mạnh nhất tiến vào bên trong.

Diệp Thiếu Dương phân công tiếp: "Đằng Vĩnh Thanh đi cùng Tiểu Đình đánh lén ở chân núi. Huynh nhớ rõ, khi đánh lén cần chú ý tình huống chiến đấu ở phía dưới, tại thời điểm mấu chốt giúp tôi một tay." 

"Tiểu Diệp Tử, còn tôi?" Tiểu Mã thấy tất cả mọi người đều được phân việc, mỗi mình là không có, nên có chút sốt ruột hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu đương nhiên là đi cùng tôi rồi!" 

"Đi cùng với cậu?" Tiểu Mã chỉ một chuỗi túi máu ở bên hông "Tôi mang máu chó đen này để làm gì?" 

Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Cậu nghĩ xem, tế tự dùng máu của bốn loại thú ngoại trừ trâu, dê, lợn, ngựa ra, tại sao ko dùng máu chó?" 

Tiểu Mã giật mình, nói: "Bởi vì máu chó đen có thể trừ tà?".

Diệp Thiếu Dương gật đầu, mỉm cười với vẻ mặt khinh khỉnh: "Cậu muốn làm việc chứ gì, chờ bọn hắn dùng tám loại máu gia cầm, gia súc tế lễ Thi vương. Đợi lão Thi Vương ở dưới kia uống máu, chúng ta rót máu chó đen này vào bên trong..." 

Trên mặt Tiểu Mã lập tức hiện ra vẻ hưng phấn, kêu lên: " Để cho cái lão mũi trâu kia uống đã ghiền luôn. Ha ha ha, uống cái này như là uống a xít vậy”..

“Hay lắm! Tôi nhận kèo này!".

Đàm Tiểu Tuệ đề nghị, hiện tại mọi người ở trong sơn cốc đang phân tán, tạm thời không nên động thủ. Đợi đến lúc buổi tối, chọn thời điểm lúc bọn chúng bắt đầu tế tự, mọi người tập trung lại, nhân lúc hỗn loạn mà ra tay, phần thắng sẽ lớn một chút.

Diệp Thiếu Dương ủng hộ, vì vậy mọi người bắt đầu đi tìm chỗ ẩn nấp... Sau đó Diệp Thiếu Dương tìm nơi có tín hiệu điện thoại, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói hết kế hoạch của mình cho cô biết, bảo hiện tại cô có thể dẫn người tới.

Đằng Vĩnh Thanh chủ động yêu cầu đi lên đỉnh núi giám sát mọi hoạt động, những người còn lại thì một mực trốn trong rừng đến khi trời tối. Để ngăn ngừa bị phát hiện, không có nhóm lửa nấu cơm, mọi người đành gặm lương khô mà Uông Đình mang đến.

Vốn Diệp Thiếu Dương muốn đợi Tạ Vũ Tình tới, để cho cô cùng người của cô phụ trách tiếp ứng. Nhưng đợi đến hơn tám giờ, Tạ Vũ Tình còn chưa tới. Đúng lúc này Đằng Vĩnh Thanh từ trên núi chạy xuống rất nhanh, khẩn trương nói: "Bọn chúng đã bắt đầu tế tự rồi, hiện tại đang giết các loại gia cầm, gia súc!".

Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người xung quanh rồi nói: "Vậy thì không chờ được rồi, bắt đầu hành động thôi. Chúng tôi trước tiên thử đi vào Tử Nhân Câu, nếu như bị người vây quanh, các cậu ở phía trên ném túi máu chó xuống! Đây là sách lược tốt nhất bây giờ!”. Diệp Thiếu Dương nói lại một lần nữa.

Sau đó năm người phân thành hai tổ, Đằng Vĩnh Thanh đi cùng Uông Đình, lưng cõng hai bao lớn chứa túi máu chó đen lên núi, còn ba người Diệp Thiếu Dương chạy tới Tử Nhân Câu.

Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, dùng máu vẽ lên một đạo Chưởng Tâm Lôi lên lòng bàn tay phải Tiểu Mã, Chưởng Tâm Lôi này chỉ có thể duy trì một phút đồng nên phải dùng tiết kiệm.

"Cái thứ đồ chơi này, có đối phó Vu sư được không?". Tiểu Mã nhìn Chưởng Tâm Lôi trong lòng bàn tay hắn, hỏi.

"Đương nhiên không được, cái này chỉ có thể đối phó với quỷ yêu, nếu có Huyết Vu sư tìm cậu làm phiền. Cậu phải dùng thủ đoạn của người bình thường đối phó với chúng!" 

"Đánh người ấy hả, cái này tôi am hiểu lắm". Tiểu Mã cười gằn một tiếng.

"Tối thiểu nhất tôi cũng có 100 phương pháp đối phó bọn chúng". 

Đi vào Tử Nhân Câu, mọi người mới phát hiện ra không có hi vọng để tập kích. Cứ cách 20 mét trên mặt đất lại cắm một bó đuốc. Dù không phải đèn đuốc sáng trưng nhưng trên cơ bản thì không có góc chết nào dùng để ẩn nấp được, hơn nữa cách hai ba bó đuốc, lại có một tên áo đen đứng canh gác ở đó.

Diệp Thiếu Dương rút Dây Câu Hồn ra. Từ khi dùng qua mấy lần, Diệp Thiếu Dương càng cảm thấy món đồ này rất vừa tay, nhất là dùng trong thời điểm này, Dây Câu Hồn không chỉ có thể giết quỷ mà còn là một vũ khí hữu ích dùng để đối phó với người, còn lợi hại hơn nhiều so với Đào Mộc kiếm.

Quay đầu nhìn lại thấy Đàm Tiểu Tuệ lấy ra hai đồng tiền hình phi tiêu kẹp ở giữa kẽ tay. Tiểu Mã ở trong rừng cây nhặt được một khúc gỗ, cầm ở trong tay nhìn như bang chủ Hồng Thất Công tái thế.

"Hiện tại không cần dài dòng. Tôi lên trước, các cậu hành động tùy theo hoàn cảnh, mục tiêu là một hơi vọt tới tế đàn phía trước!" 

"Chờ một chút, tôi phải gửi một cái tin nhắn cho Vương Bình." Tiểu Mã nói xong lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gõ chữ vào.

Diệp Thiếu Dương tức giận nói: "Gửi tin nhắn thì cậu gấp cái gì, đợi sau khi đi ra, cậu có rất nhiều cơ hội!" 

"Tôi chính là sợ không có cơ hội đi ra." Tiểu Mã cười cười.

"Nguy hiểm như vậy, nếu như tôi tèo thì cũng nhắn nhủ lại được chút gì đó." 

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động: "Yên tâm đi, cậu sẽ không sao đâu." 

Đợi Tiểu Mã gửi xong tin nhắn, Diệp Thiếu Dương thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, men theo khe suối chạy thật nhanh về phía trước. Trong nội tâm chỉ có một ý niệm: bắt Kim Soái, ngăn cản Huyết Cổ Thi Vương phục sinh! 

Hắn chạy với tốc độ cực nhanh, một hơi chạy đến cái bó đuốc thứ hai phía dưới, cách đó không xa có một tên áo đen đã phát hiện ra hắn. Tên áo đen sửng sốt một chút, sau khi xác định không nhìn lầm thì mới xốc áo choàng lên, còn chưa thể hiện được gì, Diệp Thiếu Dương đã vọt tới trước mặt hắn, dùng Dây Câu Hồn quất vào mặt hắn, tên áo đen trực tiếp bay ra ngoài, đập đầu vào một tảng đá, ngất đi. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hoàng Mạnh

Biên: Thành Đạt

Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ: "Em nói thử xem có bao nhiêu? Máu chó đen đóng túi à?".

"Bọn em mua rất nhiều máu chó đen đem đóng vào túi, mỗi túi tầm nửa cân, có pha thêm một ít pháp dược vào bên trong. Sau đó cho người vận chuyển đến đây." 

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm "Nhiều máu chó đen như vậy, bọn em tìm ở đâu vậy?" 

Uông Đình mỉm cười nói "Lấy ở lò mổ." 

Dưới sự dẫn dắt của Uông Đình, mọi người xuống núi, di chuyển tới đống loạn thạch ở phía dưới chân núi. 

Đằng Vĩnh Thanh đẩy một khối đá ra, phía dưới có một cái hố to, bên trong chất đầy những túi máu chó đen, còn dùng rất nhiều vải đỏ phủ lên một số đồ đạc. Diệp Thiếu Dương đoán những vật này cần dùng cho vu thuật nên cũng không hỏi tới.

"Những thứ này làm cách nào mà vận chuyển đến đây được?" Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi.

Uông Đình trả lời: “Từ nơi này đến thị trấn nhỏ gần nhất chỉ có hai ba mươi dặm. Mặc dù không có đường nhưng ở giữa các ngọn núi thì địa hình tương đối bằng phẳng. Ô tô không thể tới được, có thể dùng xe ba gác kéo lên tới đây. Nếu không sợ vất vả, hoàn toàn có thể chuyển tới. Những đồ vật này là bọn em dùng xe ba gác chở tới đây trước lúc ban đêm”.

Diệp Thiếu Dương nhớ lại lúc nãy. Kim Soái cũng dùng xe ba gác chở thiếu niên kia tới, chắc hẳn là dùng phương pháp như của bọn Uông Đình. Diệp Thiếu Dương nghĩ những người dùng xe ba gác kéo đồ lên trên núi này, cũng thật sự không dễ dàng gì.

Mọi người cùng nhau hành động, đem các túi máu chó đen chuyển ra ngoài, sau đó tìm một nơi ẩn nấp. Diệp Thiếu Dương yêu cầu lấy ra hai cái ba lô, đem những túi máu chó đen chất đầy vào, còn thừa mấy túi máu, dùng một cái dây đỏ buộc lại với nhau, để cho Tiểu Mã đeo ở trên lưng.

Sau đó mọi người ngồi xuống, bàn bạc kế hoạch, quyết định phân thành hai đội. Một đội ở phía trên quấy rối các Huyết Vu sư ở đầu trận tuyến, đánh lén bọn chúng. Hai đội cùng nhau phối hợp đánh vào chính diện Tử Nhân Câu.

Diệp Thiếu Dương nói "Nhắc lại một lần nữa, đây là xã hội có luật pháp. Mục tiêu của chúng ta là bắt Kim Soái, cướp đoạt quan tài Thi Vương chứ không được giết người. Nhưng nếu như những tên Huyết Vu sư kia làm tổn thương, làm hại chúng ta thì không cần lưu tình, cứ giết chết một hai tên, không sao cả. Đây là lời nói nguyên văn của Tạ Vũ Tình". 

Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.

Sau đó mọi người thảo luận phân phối lại công việc cho từng người, bởi vì đội dưới núi kia mới là đội chủ lực, cho nên tất cả mọi người đề nghị để cho Diệp Thiếu Dương cùng đội với Đàm Tiểu Tuệ để dễ dàng phối hợp, dùng thế tiến công mạnh nhất tiến vào bên trong.

Diệp Thiếu Dương phân công tiếp: "Đằng Vĩnh Thanh đi cùng Tiểu Đình đánh lén ở chân núi. Huynh nhớ rõ, khi đánh lén cần chú ý tình huống chiến đấu ở phía dưới, tại thời điểm mấu chốt giúp tôi một tay." 

"Tiểu Diệp Tử, còn tôi?" Tiểu Mã thấy tất cả mọi người đều được phân việc, mỗi mình là không có, nên có chút sốt ruột hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu đương nhiên là đi cùng tôi rồi!" 

"Đi cùng với cậu?" Tiểu Mã chỉ một chuỗi túi máu ở bên hông "Tôi mang máu chó đen này để làm gì?" 

Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Cậu nghĩ xem, tế tự dùng máu của bốn loại thú ngoại trừ trâu, dê, lợn, ngựa ra, tại sao ko dùng máu chó?" 

Tiểu Mã giật mình, nói: "Bởi vì máu chó đen có thể trừ tà?".

Diệp Thiếu Dương gật đầu, mỉm cười với vẻ mặt khinh khỉnh: "Cậu muốn làm việc chứ gì, chờ bọn hắn dùng tám loại máu gia cầm, gia súc tế lễ Thi vương. Đợi lão Thi Vương ở dưới kia uống máu, chúng ta rót máu chó đen này vào bên trong..." 

Trên mặt Tiểu Mã lập tức hiện ra vẻ hưng phấn, kêu lên: " Để cho cái lão mũi trâu kia uống đã ghiền luôn. Ha ha ha, uống cái này như là uống a xít vậy”..

“Hay lắm! Tôi nhận kèo này!".

Đàm Tiểu Tuệ đề nghị, hiện tại mọi người ở trong sơn cốc đang phân tán, tạm thời không nên động thủ. Đợi đến lúc buổi tối, chọn thời điểm lúc bọn chúng bắt đầu tế tự, mọi người tập trung lại, nhân lúc hỗn loạn mà ra tay, phần thắng sẽ lớn một chút.

Diệp Thiếu Dương ủng hộ, vì vậy mọi người bắt đầu đi tìm chỗ ẩn nấp... Sau đó Diệp Thiếu Dương tìm nơi có tín hiệu điện thoại, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói hết kế hoạch của mình cho cô biết, bảo hiện tại cô có thể dẫn người tới.

Đằng Vĩnh Thanh chủ động yêu cầu đi lên đỉnh núi giám sát mọi hoạt động, những người còn lại thì một mực trốn trong rừng đến khi trời tối. Để ngăn ngừa bị phát hiện, không có nhóm lửa nấu cơm, mọi người đành gặm lương khô mà Uông Đình mang đến.

Vốn Diệp Thiếu Dương muốn đợi Tạ Vũ Tình tới, để cho cô cùng người của cô phụ trách tiếp ứng. Nhưng đợi đến hơn tám giờ, Tạ Vũ Tình còn chưa tới. Đúng lúc này Đằng Vĩnh Thanh từ trên núi chạy xuống rất nhanh, khẩn trương nói: "Bọn chúng đã bắt đầu tế tự rồi, hiện tại đang giết các loại gia cầm, gia súc!".

Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người xung quanh rồi nói: "Vậy thì không chờ được rồi, bắt đầu hành động thôi. Chúng tôi trước tiên thử đi vào Tử Nhân Câu, nếu như bị người vây quanh, các cậu ở phía trên ném túi máu chó xuống! Đây là sách lược tốt nhất bây giờ!”. Diệp Thiếu Dương nói lại một lần nữa.

Sau đó năm người phân thành hai tổ, Đằng Vĩnh Thanh đi cùng Uông Đình, lưng cõng hai bao lớn chứa túi máu chó đen lên núi, còn ba người Diệp Thiếu Dương chạy tới Tử Nhân Câu.

Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, dùng máu vẽ lên một đạo Chưởng Tâm Lôi lên lòng bàn tay phải Tiểu Mã, Chưởng Tâm Lôi này chỉ có thể duy trì một phút đồng nên phải dùng tiết kiệm.

"Cái thứ đồ chơi này, có đối phó Vu sư được không?". Tiểu Mã nhìn Chưởng Tâm Lôi trong lòng bàn tay hắn, hỏi.

"Đương nhiên không được, cái này chỉ có thể đối phó với quỷ yêu, nếu có Huyết Vu sư tìm cậu làm phiền. Cậu phải dùng thủ đoạn của người bình thường đối phó với chúng!" 

"Đánh người ấy hả, cái này tôi am hiểu lắm". Tiểu Mã cười gằn một tiếng.

"Tối thiểu nhất tôi cũng có 100 phương pháp đối phó bọn chúng". 

Đi vào Tử Nhân Câu, mọi người mới phát hiện ra không có hi vọng để tập kích. Cứ cách 20 mét trên mặt đất lại cắm một bó đuốc. Dù không phải đèn đuốc sáng trưng nhưng trên cơ bản thì không có góc chết nào dùng để ẩn nấp được, hơn nữa cách hai ba bó đuốc, lại có một tên áo đen đứng canh gác ở đó.

Diệp Thiếu Dương rút Dây Câu Hồn ra. Từ khi dùng qua mấy lần, Diệp Thiếu Dương càng cảm thấy món đồ này rất vừa tay, nhất là dùng trong thời điểm này, Dây Câu Hồn không chỉ có thể giết quỷ mà còn là một vũ khí hữu ích dùng để đối phó với người, còn lợi hại hơn nhiều so với Đào Mộc kiếm.

Quay đầu nhìn lại thấy Đàm Tiểu Tuệ lấy ra hai đồng tiền hình phi tiêu kẹp ở giữa kẽ tay. Tiểu Mã ở trong rừng cây nhặt được một khúc gỗ, cầm ở trong tay nhìn như bang chủ Hồng Thất Công tái thế.

"Hiện tại không cần dài dòng. Tôi lên trước, các cậu hành động tùy theo hoàn cảnh, mục tiêu là một hơi vọt tới tế đàn phía trước!" 

"Chờ một chút, tôi phải gửi một cái tin nhắn cho Vương Bình." Tiểu Mã nói xong lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gõ chữ vào.

Diệp Thiếu Dương tức giận nói: "Gửi tin nhắn thì cậu gấp cái gì, đợi sau khi đi ra, cậu có rất nhiều cơ hội!" 

"Tôi chính là sợ không có cơ hội đi ra." Tiểu Mã cười cười.

"Nguy hiểm như vậy, nếu như tôi tèo thì cũng nhắn nhủ lại được chút gì đó." 

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động: "Yên tâm đi, cậu sẽ không sao đâu." 

Đợi Tiểu Mã gửi xong tin nhắn, Diệp Thiếu Dương thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, men theo khe suối chạy thật nhanh về phía trước. Trong nội tâm chỉ có một ý niệm: bắt Kim Soái, ngăn cản Huyết Cổ Thi Vương phục sinh! 

Hắn chạy với tốc độ cực nhanh, một hơi chạy đến cái bó đuốc thứ hai phía dưới, cách đó không xa có một tên áo đen đã phát hiện ra hắn. Tên áo đen sửng sốt một chút, sau khi xác định không nhìn lầm thì mới xốc áo choàng lên, còn chưa thể hiện được gì, Diệp Thiếu Dương đã vọt tới trước mặt hắn, dùng Dây Câu Hồn quất vào mặt hắn, tên áo đen trực tiếp bay ra ngoài, đập đầu vào một tảng đá, ngất đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.