Edit: Cá Mặn Beta: Tam Xem xong, tim Trương Chiêu Ngưng đập thình thịch, cậu gần như có thể chắc chắn người đăng bài viết này là Trình Vân Lãng, cậu là bạn cùng phòng trai thẳng mà cậu ta nói. Bây giờ cần phải xác nhận một chuyện! “Alo, Khởi Thanh, tôi hỏi cậu, lần trước tôi uống say là cậu đưa tôi về à?” “Không phải. Tôi có tha cậu nổi đâu? Là bạn cùng phòng của cậu tới đón đấy. Hơn nữa …” “Nói!” “Hơn nữa cậu ta còn bế cậu về đó.” “Cái đờ mờ!” “Cậu đừng giận …” Chu Khởi Thanh còn chưa nói xong thì bên kia đã tắt máy. Cậu gọi ngay cho Trình Vân Lãng. “Alo?” “Alo.” “Cậu đang ở đâu đấy?” “Ở nhà.” “Tôi qua lấy sổ tay.” Nói xong thì vội vàng tắt điện thoại, cậu chạy thẳng xuống công ty rồi đón xe đến nhà Trình Vân Lãng. Chạy nhanh quá, trên đường còn trẹo chân một cái. Nhịn đau tiếp tục chạy. Giữa đường cậu còn mở bình luận xem, bên dưới toàn nói: “Emma quá hèn mọn, yêu phải trai thẳng thảm quá.” “Hức hức hức [che miệng khóc], trai thẳng đúng là thuốc độc.” “Chủ thớt nhào vào lòng tui đây này, ôm cho cái.” “Tui thấy chủ thớt như muốn yêu đơn phương ấy, không thèm hỏi gì cả.” “Lầu trên không hiểu thì đừng nói bừa. Nếu biết là trai thẳng sẽ muốn lưu giữ lại kí ức tốt đẹp, đương nhiên là sẽ không nói ra rồi.” … Tới dưới nhà Trình Vân Lãng, cậu chạy từ ba bước cũng thành hai bước. “Cộc cộc cộc.” Trình Vân Lãng đang cầm sổ tay của cậu âm thầm buồn rầu. Nghe tiếng gõ cửa thì rất không tình nguyện đứng dậy đi mở. Vừa mở thì thấy Trương Chiêu Ngưng đổ đầy mồ hôi, ngồi xổm dưới đất thở hổn hển. Hắn đưa cuốn sổ ra. Trương Chiêu Ngưng đứng lên, hung tợn mắng: “Đờ mờ cậu!” Vừa thấy mặt đã mắng? Trình Vân Lãng oan ức ghê gớm. “Cậu thấy mình rất vĩ đại, rất cao thượng đúng không?” Trình Vân Lãng không hiểu cậu đang nói gì, oan ức trả lời: “Không.” “Tự biên tự diễn ra một kịch bản thâm tình rồi có thấy vui không?” “Tự làm mình cảm động rồi có thấy vui không?” “Tự mình chơi mình rồi có thấy vui không?” “Sinh ra cái miệng chỉ để ăn cơm, không biết nói chuyện để câu thông à?” Trình Vân Lãng bị cậu chất vấn khó chịu gần chết, suýt nữa là diễn một cảnh mãnh nam rơi lệ luôn. Mười mấy ngày không gặp, vừa tới đã quở trách, hắn muốn khóc thật á. “Tôi mạnh dạn kiến nghị chủ thớt dũng cảm biểu lộ cõi lòng của mình, cùng lắm thì không làm bạn bè nữa. Với cả, xem AV chưa chắc không phải gay, biết đâu cậu ta mở nhầm AV lẫn trong đống GV thì sao? Chỉ lướt qua một bộ AV mà thôi. Hơn nữa, bạn cùng phòng trai thẳng của chủ thớt đã phát hiện chủ thớt đọc tiểu thuyết đam mỹ từ lâu rồi. Cũng muốn hỏi chủ thớt là 1 hay là chị em từ lâu rồi nhưng vì nhiều lý do nên chưa kịp hỏi. Bây giờ tôi muốn phỏng vấn một chút, cậu có yêu hay không?” Trình Vân Lãng bị cậu xổ một tràng như súng máy làm cho bối rối, theo bản năng trả lời cậu: “… Yêu …” Trương Chiêu Ngưng: “Được, tốt lắm, bạn cùng phòng trai thẳng không có gì muốn nói thêm, xin hỏi chủ thớt còn muốn hỏi gì nữa không?” Trình Vân Lãng phản ứng chậm mất mười mấy giây, sau đó nở nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh, hỏi cậu: “Nhận được quần áo chưa?” Không nhắc còn đỡ, nhắc rồi nhớ lại còn bực hơn, cậu tự mua mất tiêu rồi biết chưa? “Nhận được rồi.” Cậu tức giận nói. Trình Vân Lãng cười, được voi đòi tiên nói: “Anh tặng quà cho em, có phải em nên tặng lại gì đó để đáp lễ không?” Trương Chiêu Ngưng ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn hắn: “Anh muốn gì?” “Ờm … ăn mặc không thiếu gì cả …” Trình Vân Lãng ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thiếu một người vợ thôi.” Nói xong thì mong đợi nhìn cậu. Trương Chiêu Ngưng chần chừ, biểu cảm nghiêm túc, nói: “Cái này thì …” “Không thiếu gì khác nữa hết á.” Trình Vân Lãng vội vã bổ sung. Hai người nhìn nhau mười mấy giây, Trương Chiêu Ngưng không nhịn được cười, nói: “Lấy đi, lấy đi, đừng khách sáo. - HOÀN CHÍNH VĂN-
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]