Edit: Cá Mặn
Beta: Tam
Hai người ăn ở một nhà hàng, đồ ăn cũng khá ổn nhưng đối với người có kinh tế hạn hẹp như bọn họ thì giá cả cũng không thể nói là thấp.
Trong bữa cơm hai người hầu như không nói gì hết, đều yên lặng dùng bữa.
Các bàn khác náo nhiệt vô cùng, chỉ mỗi bàn này như hầm băng vậy. Phục vụ đưa đồ ăn tới cũng không dám nói chuyện, lễ phép nói, “Đồ ăn đến ạ”, “Đồ ăn đã đủ ạ” xong thì vội vã đi.
Cuộc đời này đây là lần đầu tiên ăn một bữa cơm chia tay mà cảm giác kỳ lạ thế này, cũng đủ để cậu nhớ cả đời. Trương Chiêu Ngưng nghĩ.
Thứ sáu, Chu Khởi Thanh tới giúp dọn đồ chuyển nhà.
Trình Vân Lãng còn không ra khỏi phòng, không biết cậu ta làm gì trong phòng nữa.
“Có còn quên gì không?” Chu Khởi Thanh nhìn một vòng xung quanh.
“Không, đủ cả rồi.”
Trương Chiêu Ngưng không có bao nhiêu đồ, chỉ có mỹ phẩm dưỡng da và quần áo là chính, mấy thứ khác toàn bị lược bớt nên chuyển một chuyến là xong rồi.
“Chào bạn cùng phòng của cậu một tiếng rồi đi?” Chu Khởi Thanh chỉ về hướng phònng Trình Vân Lãng, hỏi.
“Không cần, đã ăn chia tay rồi, đi thôi.”
Hai người xách hành lý xuống lầu.
Đến dưới lầu, Trương Chiêu Ngưng nhịn không được quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy lít nha lít nhít toàn là cửa sổ thủy tinh.
Mà ở nơi cậu không nhìn tới, Trình Vân Lãng đang đứng ở cửa sổ nhìn theo.
Mãi cho đến khi cậu lên xe, mãi cho đến khi chiếc xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngheo-yeu-nhau-di/154523/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.