Anh chỉ có mình em, từ trước đến nay không còn ai khác.
***
Quan Lan gọi Trần Cẩm ra ăn lẩu cay.
Trần Cẩm: "Úi cha, anh lạnh nhạt với ông xã có tài nấu nướng hạng nhất ở nhà, lại chạy đến đây ăn những món low thế này với tôi, đúng là không hiểu nổi anh."
Quan Lan thở dài: "Tay nghề em ấy rất tốt, nhưng ngày nào cũng ăn thì hơi ngán miệng."
Quan Lan: "Khẩu vị tôi nặng, thỉnh thoảng sẽ thèm mấy món nhiều dầu nhiều muối, nóng nóng cay cay. Tôi được em ấy cho ăn canh mấy ngày liền, càng ngày càng thấy thèm ăn lẩu cay, thèm đến không chịu nổi nữa."
Trần Cẩm: "Vậy anh nói cho cậu ấy biết đi chứ! Gọi đồ mà ăn cùng nhau!"
Quan Lan: "Tôi cứ cảm thấy, trong nhà vốn dĩ tôi đã không làm việc nhà, ăn một bữa cơm mà còn kén cá chọn canh, có phải mặt dày lắm không?"
Trần Cẩm ngẩn ra, sau đó cười lớn.
Trần Cẩm: "Anh có nhớ trước đây anh từng nói với tôi, rằng hai người nên ngồi lại nói chuyện, nên mở rộng lòng mình, nói rõ mọi chuyện ra. Kết quả anh xem, ngay cả anh thèm ăn cay mà anh cũng chả dám cho cậu ấy biết, anh còn không bằng cả tôi."
Quan Lan: "Anh đừng nói nữa, mặt tôi đang đau lắm đây."
Quan Lan: "Đúng là đến phải lượt mình thì mới hiểu được cái cảm giác đó... Em ấy rất tự tin vào tài nấu ăn của mình, tôi sợ em ấy đau lòng, không nỡ để lộ tí nào hết. Dù sao tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-dinh-kien/1948273/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.