Anh không phản kích, họ lại được voi đòi tiên, cứ nghĩ là anh sợ.
***
Quan Lan ngồi ở cửa phòng làm việc của Dương Bội Ninh.
Em gái thư kí tới rót nước cho anh: "Quan tổng chờ một lát, cuộc họp qua điện thoại của Dương tổng kéo dài hơi lâu, cùng lắm phải năm phút nữa mới gặp anh được ạ."
Quan Lan nhận nước: "Cảm ơn, cô cứ làm việc của mình đi, tôi đợi ở đây là được."
Thư kí về chỗ của mình, không kìm được nhìn lén Quan Lan qua sự che chắn của màn hình máy tính.
Cô là thư kí của sếp tổng, mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, tất nhiên biết rằng, tâm trạng Quan Lan bây giờ, chắc hẳn là không tốt lắm. Bây giờ anh đến tìm Dương Bội Ninh, e cũng chẳng phải là báo cáo công việc một cách vui vẻ cho cam.
Cho dù như thế, anh vẫn mang vẻ mặt hoà nhã, lịch sự lễ phép, đúng là một người đàn ông cuốn hút mà.
Quan Lan cầm cốc nước bằng hai tay, ngón cái vuốt nhẹ đáy cốc. Anh nhớ lại mười năm trước, lần đầu tiên mình đến văn phòng này, theo sau Lâm Tuyết Văn, vừa nở mày nở mặt nhưng cũng bồn chồn bất an, cứ như một nhóc học sinh Tiểu học vừa nhận được giấy khen học sinh ba tốt mong chờ thầy giáo ngợi khen. Khi ấy thư kí của Dương Bội Ninh cũng hao hao như người hiện tại, cũng là một cô nàng mắt to, có lẽ đây là tiêu chuẩn thẩm mĩ của sếp. Nhưng giờ cô nàng xưa kia nay đã là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ngai-dinh-kien/1948271/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.