Ba người vừa vào phòng bệnh, Sở Vân Phi toàn thân quấn băng vải vùng vẫy muốn từ trên giường ngồi dậy.
“Đại sư Diệp! Anh tới rồi!”
So với thái độ coi thường Diệp Viễn trước kia, lúc này Sở Vân Phi chỉ muốn bò xuống giường dập đầu một cái với Diệp Viễn.
“Anh Sở, trước kia tôi đã nói qua với anh thủ đoạn thần kỳ của anh Diệp rồi, anh còn không tin, bây giờ tin chưa!”, Liễu Huân đứng ở một bên cười trêu.
“Phải phải, cậu em dạy đúng, đều là do tôi mắt chó đui mù, coi lời đại sư Diệp như gió thoảng bên tai!”
“Đại sư Diệp, cảm ơn anh không tính toán hiềm khích lúc trước mà cứu mạng tôi! Anh Diệp, ngày trước là tôi không đúng, thất lễ với anh, mong anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân”.
“Được rồi, không cần phải nói lời xin lỗi, tôi không thù dai vậy đâu!”, Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Liễu Huân giúp Sở Vân Phi kiểm tra sức khỏe, sau khi chắc chắn sức khỏe Sở Vân Phi không có gì đáng ngại nữa, anh ta cũng hoàn toàn yên tâm.
Mấy người ngồi một lúc trong phòng bệnh Sở Vân Phi.
Diệp Viễn dùng dụng cụ sắc thuốc của bệnh viện lại luyện chế một ít đan dược, bảo Liễu Huân cầm qua cho Liễu Khánh Phi.
Còn anh thì đưa Tô Yên Nhiên đến biệt thự Liễu Huân mua ở Giang Châu.
Thật ra thì Diệp Viễn biết rõ biệt thự này là của Sở Vân Phi, bởi vì sợ mình không nhận món quà cảm ơn này, nên đã phiền Liễu Huân lấy danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2530325/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.