“Ha ha ha…”
Mọi người đều bị Diệp Viễn chọc cười.
Nhất là Hứa Thiên Long, ông ta là người cười vui vẻ nhất, cười chảy cả nước mắt.
Nhưng một giây sau đó, Hứa Thiên Long cười vui nhất đã bị Diệp Viễn giơ tay bóp cổ, nhấc dậy khỏi ghế.
Hít thở không thông khiến tiếng cười của Hứa Thiên Long chợt dừng lại.
“Rầm!”
Cùng với một tiếng vang thật lớn, Hứa Thiên Long bị Diệp Viễn nện thật mạnh xuống bàn họp, ngã lảo đảo, nổ cả đom đóm mắt.
Trong phút chốc, tiếng người trong cả phòng họp đều biến mất, yên tĩnh đến mức chỉ còn mỗi tiếng hít thở của mọi người.
Bấy giờ, tất cả đều không thể tin nổi nhìn chằm chằm Diệp Viễn, họ đều không ngờ Diệp Viễn lại ngang ngược và to gan như thế.
Lại dám đánh Hứa Thiên Long trước mặt nhiều người như vậy.
“Đồ vô liêm sỉ!”
Lưu Hoành lập tức nổi giận, vỗ bàn đứng dậy.
Nhưng khi Lưu Hoành vừa mới đứng lên thì lại phát hiện cơ thể mình mất khống chế, lơ lửng giữa không trung.
Cúi đầu xuống nhìn lại, thấy tay của Diệp Viễn đã nắm lấy cổ mình.
“Rầm!”
Lại là một tiếng vang lớn, Lưu Hoành cũng bị nện thật mạnh xuống bàn họp.
“Tiêu rồi! Tiêu rồi, lần này nhà họ Sở tiêu thật rồi!”
Sở Trung Nam thấy thế thì mặt xám ngoét như tro tàn, bàn đầu ông ta còn muốn đàm phán hòa bình với Lưu Hoành và Hứa Thiên Long, mong hai người họ có thể tha cho nhà họ Sở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2527560/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.