“Bố à, bố cứ yên tâm đi! Nếu đại sư Diệp không dám chắc chắn thì sẽ không bao giờ làm bừa!"
Sở Vân Phi cho bố mình ánh mắt yên tâm, sau đó nhấn mở tính năng quay phim của điện thoại.
Nhìn thấy con trai mình tin tưởng Diệp Viễn như thế, Sở Trung Nam thoáng do dự, sau đó cũng lựa chọn tin tưởng con trai mình, tin tưởng Diệp Viễn.
Suy cho cùng thì chuyện cũng đã thế này rồi, muốn quay lại cũng không còn kịp nữa.
Chi bằng cứ tin tưởng vào Diệp Viễn, biết đâu anh thật sự có thể làm được thì sao.
Bấy giờ, mọi người đều lao ra khỏi phòng họp, tập trung ánh mắt vào Diệp Viễn giữa đám đông vừa mới khởi động cho nóng người xong.
Lưu Hoành và Hứa Thiên Long cũng đã được đỡ ra khỏi phòng họp.
Hai người vừa mới ra tới đã chỉ vào Diệp Viễn, quát lớn với mọi người: “Giết nó cho tao!”
“Giết!”
Cùng với tiếng hô vang trời, hơn một ngàn người đều lao vào người Diệp Viễn.
“Hay lắm!”
Diệp Viễn cười lớn, nhắm vào đám người lao tới trước.
Lần này anh vẫn không sử dụng chút linh khí hay thuật pháp, nào, vẫn sử dụng sức mạnh tay chân để đánh với hơn ngàn người.
Anh muốn mượn đám người này để thử thách giới hạn của cơ thể mình xem nó có thể đạt tới mức nào.
Chưa tới ba phút, đã có khoảng hai đến ba trăm người ngã xuống.
Mà Diệp Viễn thì vẫn như một con trâu điên, lao trái tung phải trong đám đông, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2527558/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.