“Mẹ mày, mày mới không sống qua đêm nay ấy. Chú Lý, chú mau giết chết thằng khốn dám nguyền rủa ông nội tôi đi!”
Đột nhiên bị người ta nói mình không sống qua đêm nay, một ông lão tính tình hòa nhã cách mấy cũng cảm thấy bực bội.
Người đàn ông trung niên kia chẳng nói lời nào dư thừa, một chưởng đánh thẳng vào ngực Diệp Viễn.
Đòn tấn công của người đàn ông trung niên đó rất hung hãn, còn tạo thành tiếng rít trong gió.
Nhưng Diệp Viễn lại bình tĩnh đứng đó.
Chậm rãi giơ tay lên, cũng nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
“Rầm!”
Hai chưởng chạm vào nhau, Diệp Viễn vẫn đứng yên ở đó.
Mà người đàn ông trung niên kia lại đột nhiên lùi về sau vài bước, mặt mũi trắng bệch.
Trong lòng là sóng to gió lớn dâng trào.
Ông ta cứ tưởng Diệp Viễn chỉ là một người bình thường mà thôi, nhưng một chưởng lúc nãy lại cho ông ta biết rằng ông ta đã sai rồi.
Diệp Viễn hoàn toàn không phải là một người bình thường, mà là một võ giả.
Một võ giả thực mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.
Một chưởng của Diệp Viễn lúc nãy khiến người đàn ông trung niên kia có cảm giác như cả ngọn núi lớn.
Ông ta nghĩ nếu như lúc nãy Diệp Viễn muốn giết mình, thì có lẽ bây giờ ông ta chỉ còn mỗi cái xác.
Ông lão bên cạnh cũng không dám tin, người này đã theo ông ta rất nhiều năm, thực lực cũng tới cảnh giới Tông Sư từ lâu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2526649/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.