Từ Văn nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Tiêu Tiêu, biết Phùng Tiêu Tiêu nhất định đã bị kinh động bởi thực lực của anh họ cô ta.
Cô ta vội vàng tranh thủ cướp lấy thời cơ: “Tiêu Tiêu à, công ty cậu đang làm đã bị phong sát rồi, cậu cũng sắp thất nghiệp, vậy thì cậu cứ đến công ty của anh họ tôi làm đi, để anh họ tôi sắp xếp cho cậu chức vị tốt hơn chút”.
“Đúng rồi, Tiêu Tiêu à, em đến công ty tôi, tôi sắp xếp cho em chức vị tổng giám đốc, lương tháng năm chục ngàn! Thế nào?”
Hồ Vĩ cảm thấy, bây giờ đưa giá tiền này ra, Phùng Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ đồng ý.
Dù sao năm chục ngàn một tháng cũng là tiền lương vô cùng cao.
Chỉ cần Phùng Tiêu Tiêu đi đến công ty anh ta, đến lúc đó tùy tiện dùng chút tiền, ôm cô ta ngoan ngoãn nằm trên giường mình.
Lúc này, trong lòng Hồ Vĩ đã nghĩ xong, đến lúc đó nên chơi người đẹp Phùng Tiêu Tiêu này thế nào.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ đến chính là Phùng Tiêu Tiêu lại một lần nữa từ chối.
“Không cần, gần đây tôi không định tìm việc!”
Phùng Tiêu Tiêu lại một lần nữa từ chối, điều này khiến sắc mặt Hồ Vĩ lại thay đổi.
“Đồ đĩ điếm, con mẹ nó cô thật tham lam!”
Trong lòng thầm mắng một câu, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười.
Đương nhiên còn có một loại khả năng, nói không chừng trong lòng Phùng Tiêu Tiêu đã đồng ý, nhưng vì Diệp Viễn và Vương Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2526605/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.