“Đúng, Tiêu Tiêu, em nhìn trúng đồ nào, cứ tùy ý cầm lên, hôm nay anh thanh toán!”
Hồ Vĩ vội vàng đứng ra, vô cùng hào khí nói.
Anh ta tin rằng, chỉ cần Phùng Tiêu Tiêu đón nhận đồ của mình, vậy thì khoảng cách anh ta có được Phùng Tiêu Tiêu không còn xa nữa.
“Không cần!”
Nhưng không ngờ là Phùng Tiêu Tiêu lại một lần nữa quả quyết từ chối.
Nói xong, Phùng Tiêu Tiêu đi thẳng tới bên cạnh Diệp Viễn.
“Diệp Viễn, chúng ta đi thôi!”
“Không cần đi, cô nhìn trúng bộ nào, tôi tặng cô!”
Thật ra thì Diệp Viễn cũng muốn mua một vài bộ quần áo, dù sao quần áo trên người anh mặc được gần một năm, sắp rách rồi.
Vả lại, anh cũng nhìn ra, Phùng Tiêu Tiêu cũng khá thích quần áo ở chỗ này.
Suy cho cùng, không có cô gái nào lại không thích quần áo đẹp.
“Hả?”
Phùng Tiêu Tiêu ngơ ngác, có chút không hiểu ý của Diệp Viễn.
“Cô là bạn gái tôi, tôi mua quần áo cho cô, có vấn đề gì không?”
Nói xong, Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa mái tóc có chút tán loạn của Phùng Tiêu Tiêu.
Hành động thân mật này của Diệp Viễn lập tức khiến mặt Phùng Tiêu Tiêu đỏ bừng, tâm hồn thiếu nữ rối loạn giống như nai con.
Bởi vì hành động thân mật này chỉ có giữa người yêu với nhau mới làm.
Lập tức Phùng Tiêu Tiêu có chút không rõ ràng, đây là Diệp Viễn đang diễn xuất trước mặt Hồ Vĩ và Từ Văn.
Hay lời vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-mon-doc-thanh/2526603/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.