Chiếc xe điện màu vàng cũ chậm rãi chạy dọc theo đường ray, xuyên qua vài cái hẻm nhỏ xong lại bò lên sườn núi nhỏ chênh vênh.
Bánh xe cọ xát cùng đường ray tạo ra âm thanh có chút giống tiếng rêи rỉ vô lực, cảm nhận được sự chấn động của thân xe, Triệu Ngu thậm chí còn hoài nghi chiếc xe cũ này có khi nào bãi công giữa đường hay không.
Cô đã từng ngồi xe điện ở Đông Hải, nhưng nó đã được thiết kế hiện đại hoá, tốc độ chạy rất nhanh, tất cả thiết bị đều mới tinh, mà xe điện Lisbon thì khắp nơi đều lộ ra một cổ hơi thở của thời đại cũ.
Đương nhiên, nếu xe điện không chen chúc và người trêи xe cũng không cần đề phòng móc túi thì bầu không khí lãng mạn sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Qua một khúc quanh lớn, thân xe có chút xóc nảy, Triệu Ngu không khống chế được mà ngã sang bên cạnh, một bàn tay to kịp thời đỡ lấy eo cô kéo lại.
Rơi vào trong cái ôm vững chãi của Thương Lục, cô ngẩng đầu nhìn anh và mỉm cười: “Không sao, em giữ chặt.”
Thật ra hai người có ghế ngồi trêи xe, nhưng lúc sau lại có nhiều du khách lớn tuổi bước lên, thế là cả 2 liền nhường chỗ ngồi, sau đó chọn một chỗ có tầm nhìn tốt mà đứng.
Một tay Thương Lục giữ chắc tay vịn, một tay ôm chặt Triệu Ngu, anh hỏi: “Đói bụng không? Muốn xuống xe trước ăn chút gì đó hay vẫn là đi dạo một vòng?”
“Em không đói bụng, anh thì sao?”
“Anh cũng không đói bụng, vậy tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1808128/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.