Tiếng sấm liên tục không dứt, mây đen ùn ùn kéo tới, rõ ràng mới 2 giờ chiều mà bầu trời đã tối sầm lại, ngay cả mấy tòa nhà xa xa cũng chẳng thấy rõ.
Mùa mưa đã qua, không ngờ là sẽ còn có một ngày như vậy, giống như tâm tình của Thương Lục lúc này, nặng nề đến mức gần như không thở nổi.
Tất cả chỉ số trêи máy theo dõi bệnh nhân đều bình thường. Người đàn ông trêи giường tuy vẫn còn tỉnh táo nhưng sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy. Đôi môi khô khốc gắng gượng hé mở vài lần nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm yếu ớt từ trong cổ họng, một chữ nói ra cũng không ai hiểu.
Lặng lẽ nhìn người đàn ông đó hồi lâu, Thương Lục mới thờ ơ cất giọng: “Yên tâm, tôi sẽ chẳng làm gì bọn họ đâu, dù là lúc ông còn sống hay là sau khi ông đã chết.”
Dừng một chút, anh nói thêm: “Tôi không giống như mấy người.”
Khóe miệng người đàn ông giật giật, vẫn không thốt ra được chữ nào như cũ, chỉ có thể tiếp tục mở to mắt nhìn anh.
“Bọn họ muốn tôi chết nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn mạng sống của bọn họ.” Thương Lục cong môi, trong mắt tràn ngập đùa cợt: “Khó trách ông nói tôi không giống ông, nếu bàn về lòng dạ độc ác vô tình thì tôi đúng thực là không bì được với mấy người.”
Người đàn ông vẫn dán chặt mắt vào anh, hốc mắt dần đỏ lên.
“Sao vậy? Hối hận rồi?” Thương Lục khịt mũi coi thường rồi nhẹ lắc đầu: “Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1808122/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.