Chương trước
Chương sau
Phòng bệnh lại một lần nữa trở nên hỗn loạn, Kỷ Tùy – ốc còn không mang nổi mình ốc nhanh chóng tiến đến đỡ Trang Diệp, Lăng Kiến Vi vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Nhưng trừ hai người bọn họ ra thì những người khác trong phòng bệnh đều lạnh nhạt như người qua đường, không nhúc nhích mà chỉ đứng nhìn, cũng chẳng nói một câu.
Đương nhiên, cũng bao gồm cả Triệu Ngu.
Sau khi nghe bác sĩ nói tình trạng của Trang Diệp cũng không có gì nguy hiểm, Kỷ Tùy mới nhẹ nhàng thở ra, để bác sĩ cùng y tá đưa Trang Diệp sang một phòng bệnh khác.
Sau đó, anh lại một lần nữa dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn thẳng vào mắt của Triệu Ngu.
Anh muốn tìm ra một chút hoảng loạn cùng lo lắng từ trong đôi mắt của cô nhưng mà đôi mắt cô lại không hề gợn sóng, căn bản là cái gì cũng không có.
Bình tĩnh và đạm nhiên* như vậy, thậm chí có thể nói là… lạnh nhạt.
(*) Đạm nhiên: Bình đạm, thản nhiên.
Cho dù có là một người xa lạ đột nhiên té xỉu ở ngay trước mặt cô, thì phản ứng của cô cũng không thể là như vậy, huống chi đó lại là người đã cùng cô yêu đương suốt 4 năm trời.
“Triệu Ngu…” Thanh âm khàn khàn, muốn hỏi cô tại sao lại như vậy nhưng tất cả đều như nghẹn lại trong cổ họng, không thể nào nói ra được.
Hỏi cô tại sao lại có thể lạnh lùng vô tình đến như vậy, tại sao lại ích kỷ và nhẫn tâm đến thế?
Trước khi biết được sự thật, anh còn có thể phẫn nộ và oán niệm cô, còn có thể lấy tư cách là một người vô tội, bị hại để nóng giận, bất mãn, nhưng cái người vô tội đó bây giờ ở đâu?
Trong nháy mắt, đối mặt với người bị hại là cô, anh mới ý thức được, tất cả phẫn hận của bản thân mình đều không là gì cả.
Anh nên oán ai? Nên hận ai?
Vốn dĩ những gì mà cô đã phải trải qua, tất cả đều là do nhà họ Trang ban tặng, bản thân anh lại là người nhà họ Trang, anh có tư cách gì oán cô?
Im lặng nhìn cô một lúc lâu, Kỷ Tùy đột nhiên xoay người, cũng không quay đầu lại nhìn cô mà đi thẳng ra ngoài cửa.
Cửa bị mở ra cũng tự nhiên khép lại, tay Triệu Ngu ở trong chăn bất giác cũng đã nắm chặt lại.
Cô vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi Kỷ Tùy, cô còn muốn tiếp tục đâm thêm một dao vào tim anh, nhưng khi nhận được ánh mắt buồn bã đó của anh, cô cuối cùng lại không thể mở miệng.
Hứa Thừa Ngôn vẫn luôn nhìn cô, khi nhìn bạn trai cũ ngã xuống, ngay cả một cái nhăn mày mà cô cũng không hề có, nhìn bạn trai hiện tại bị cô lừa gạt, lợi dụng khiến bị thương tích đầy mình, thế nhưng biểu tình của cô cũng vẫn bình tĩnh như bình thường….
Cũng khó trách, cô gái như vậy mới có thể đem anh để trong lòng bàn tay mà đùa giỡn.
“Triệu Ngu.” Cứ gắt gao nhìn chăm chú cô như vậy, anh đột nhiên cong môi cười cười: “Em quả thực là một người điên.”
Vì báo thù mà không từ thủ đoạn, một người điên sẵn sàng kéo những người vô tội xuống nước.
Cô nói anh cùng Trang Diệc Tình là cá mè một lứa, nhưng mà chính cô chẳng phải cũng là loại người đó sao?
Cô ngại anh dơ, ghê tởm anh, cảm thấy lừa gạt anh, lợi dụng anh, đùa bỡn anh là điều đương nhiên, cô nói việc này như thể là mình đang làm một việc chính nghĩa, nhưng những việc mà cô làm với Kỷ Tùy thì tính là gì a?
Cô có tư cách gì ghét bỏ anh, chỉ trích anh?
“Tôi trở thành một kẻ điên như thế này, cũng chính là bị loại người như các người bức điên.” Triệu Ngu ngước mắt nhìn Hứa Thừa Ngôn, trong mắt tràn đầy sự khinh thường: “Hứa Thừa Ngôn, bây giờ có phải là anh đắc ý lắm đúng không? Bởi vì anh phát hiện ra cái người vừa đem anh mắng đến không thể nói được gì, cuối cùng lại là một kẻ xấu xí giống như anh, đã không có lập trường chính đáng, lại càng không có tư cách chỉ trích anh. Nhưng cho dù tôi có không cam lòng đến như thế nào thì cũng không thể che dấu được sự thật là anh, Trang Diệc Tình và tôi đều giống như nhau, đều là loại người dơ bẩn.”
Tâm tư bị cô nói thẳng ra, sự tức giận ở trong mắt Hứa Thừa Ngôn càng thêm sâu, nhưng cơn tức giận không có chỗ để phát tiết khiến anh ảo não không thôi, cũng khiến cả người anh lại càng thêm chật vật.
Triệu Ngu không khỏi cười nhạt: “Anh cho rằng anh có bao nhiêu cao quý? Anh cho rằng anh có bao nhiêu vô tội?”
Anh cho rằng anh có bao nhiêu cao quý. Cùng một câu như vậy, Trang Diệc Tình cũng đã từng nói với anh, nhưng tất cả những điều này, đều là do cô gái trước mặt anh ban tặng.
Lửa giận trong mắt Hứa Thừa Ngôn sắp không kiềm lại được, nhưng ngay tại thời điểm anh chuẩn bị trả lời một cách mỉa mai thì Triệu Ngu lại đột nhiên hỏi: “Anh có còn nhớ Thôi Lam không?”
Hứa Thừa Ngôn sửng sốt.
Đó là người phụ nữ được tiểu chó săn của Trang Diệc Tình bao dưỡng ở bên ngoài, Trang Diệc Tình sau khi phát hiện thì rất tức giận, nên đã cho người đi dạy dỗ đôi cẩu nam nữ kia, ai ngờ Thôi Lam vừa mới giải phẫu xong, thân thể chưa khôi phục, sau khi được đưa tới bệnh viện thì lại không qua khỏi. Trang Như Vân liền mượn cơ hội này náo loạn một trận ở trêи mạng, nhà họ Trang phải tốn rất nhiều tiền mới có thể đè ép tin tức kia xuống, còn về phía cảnh sát vẫn là do nhà họ Hứa anh lo liệu để giải quyết êm xuôi.
Bởi vì việc này, anh còn bị hai người anh họ chê cười một trận, nói anh bị vị hôn thê đội nón xanh chưa nói, cuối cùng còn phải chạy đến giúp người ta thu thập cục điện rối rắm.
Triệu Ngu nếu đã có thể tìm được Mâu Tam, vậy cho thấy cô sớm đã biết việc của Thôi Lam, chỉ là bây giờ cô đột nhiên nói đến chuyện này cùng đủ để Hứa Thừa Ngôn cảm thấy một cỗ hàn ý đánh úp lại.
Triệu Ngu cười cười: “Báo cáo giám định tử thi của Thôi Lam viết cái gì? Không cẩn thận té bị thương, cấp cứu không có hiệu quả, hay là bị cảm nhiễm sau khi phẫu thuật không chữa trị được mà qua đời? Người nhà của cô ấy sau khi cô ấy chết được ít hay nhiều phí bịt miệng? Chuyện này, cậu chủ Hứa chắc biết rõ chứ? Hoặc là, việc này do chính anh tự mình đi giải quyết? Là giống như khi anh tra khỏi Mâu Tam, vừa đe dọa lại vừa dụ dỗ sao?”
Hứa Thừa Ngôn bàng hoàng nhìn cô, nhất thời không thể trả lời.
Thấy bộ dạng anh như vậy, Triệu Ngu cười châm chọc: “Tôi lại hỏi cậu chủ Hứa thêm một vấn đề, 4 năm trước, mẹ của tôi cùng Tiểu Cẩn trong lúc xảy ra tranh chấp bị người của Trang Diệc Tình đẩy xuống cầu thang, bị ngã chết, sau khi tôi tỉnh lại, không chịu uy hiếp của Trang Diệc Tình, nhất quyết báo nguy, cũng giống như chuyện của Thôi Lam náo loạn ở trêи mạng, nếu khi đó, anh đã đính hôn cùng Trang Diệc Tình, như vậy anh… Có phải cũng sẽ dùng phương pháp như vậy để đối phó với tôi? “
Hứa Thừa Ngôn vẫn như cũ, ngơ ngác nhìn cô, đến nửa điểm thanh âm cũng không thể phát ra.
Nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, đáp án là khẳng định.
Triệu Ngu tự giễu mỉm cười: “Anh biết không? Ngay từ đầu kế hoạch của tôi không phải là như thế này, chờ sau khi Mâu Tam bị thương tôi sẽ liền báo cảnh sát, muốn dùng nhà họ Trang bức Trang Diệc Tình đi tự thú, ép cô ta thừa nhận mình sai Mâu Tam tới giết tôi, tôi còn nghĩ tới, để làm hình phạt đối với cô ta nặng hơn, tôi còn có thể bị thương nặng, tôi thậm chí có thể… Trực tiếp chết ở dưới tay Mâu Tam, mọi việc sau đó, tất nhiên sẽ có người vì tôi mà làm…”
Nghe đến đó, Tiết Trạm nhất thời rùng mình, không thể tin được mà nhìn cô, Tiết Tử Ngang cùng Lăng Kiến Vi càng sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch.
Sau đó cô cười và lắc đầu: “Đáng tiếc, giả chính là giả, tôi làm như vậy, cùng anh với Trang Diệc Tình, lại có gì khác nhau cơ chứ? Hứa Thừa Ngôn, anh chưa hề làm qua bất cứ cái gì liên quan tới chuyện của tôi cần xin lỗi, nhưng người cao quý như anh, lại làm tôi ghê tởm. Từ khi biết việc của Thôi Lam, mỗi một lần nhìn thấy anh, tôi đều nhớ tới, 4 năm trước ở hàng hiên Trang Diệc Tình cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi khóc lóc cầu xin cô ta đưa mẹ tôi cùng Tiểu Cẩn đi bệnh viện, nhưng ánh mắt của cô ta nói cho tôi biết, mạng của chúng tôi chỉ là tiện mệnh, không đáng một xu. Anh cùng cô ta… giống nhau, các người đều giống nhau….”
Nước mắt lại lần nữa ngân ngấn ở trong đôi mắt Triệu Ngu, Hứa Thừa Ngôn bất giác lui lại một bước, ngơ ngác nhìn cô, môi khẽ run, muốn nói lại thôi, cuối cùng mờ mịt vài giây xong quay người, chật vật mở cửa rời đi.
Anh vội đi, thậm chí còn không phát hiện ra Kỷ Tùy vẫn luôn đứng ở sau cánh cửa chưa hề rời đi.
Mà biểu tình của Kỷ Tùy giờ phút này, cũng giống y như Hứa Thừa Ngôn, chột dạ, hoảng loạn.
Sự việc của Thôi Lam, từ đầu đến đuôi Kỷ Tùy đều biết, mà nhân vật anh sắm vai, lại là một người đứng xem vô cùng lạnh nhạt, tất cả mọi việc mà nhà họ Trang và nhà họ Hứa làm, anh cũng chưa từng ngăn cản.
Anh thậm chí còn vì việc này mà uống say, chạy đi tìm Triệu Ngu nói ra hết, ngay cả khi bọn họ lần đầu tiên phát sinh quan hệ, cũng là sáng sớm ngày hôm sau khi xảy ra việc này.
Như vậy, câu hỏi mà Triệu Ngu hỏi Hứa Thừa Ngôn, đổi lại là hỏi anh thì sao?
Nếu 4 năm trước anh biết được những việc Trang Diệc Tình làm với Triệu Ngu thì anh sẽ làm gì?
Có lẽ là vì Trang Diệp, anh sẽ đi khuyên bảo, sẽ ngăn cản, nhưng nếu không phải vì Trang Diệp, đối mặt với anh chỉ là Đường Hi – người mà anh không hề quen biết, thì liệu anh sẽ làm gì?
Anh nhất định sẽ vẫn chỉ là một người qua đường lạnh nhạt, anh chỉ biết phản đối ở trong lòng, sẽ ngăn cản ở trong lòng, nhưng lại vì ngại ân tình của nhà họ Trang đối với mình mà cũng sẽ không làm bất cứ cái gì.
Thật sự thì từ trước tới nay anh đều không vô tội.
Anh và nhà họ Trang vẫn luôn là một.
Có lẽ, từ khi sự việc của Thôi Lam bắt đầu, mỗi một đêm ở cùng với anh, Triệu Ngu cũng sẽ cảm thấy… vô cùng ghê tởm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.