Ngày thứ hai của năm mới yêu cầu tế tổ viếng mồ mả, cũng đã xa cách 3 năm, đây là lần đầu Triệu Ngu đến mộ viên.
Cô cùng cha mẹ nuôi tới từ rất sớm, nhưng trước hai ngôi mộ, đã có trái cây mới cùng hoa tươi.
Triệu Ngu ngơ ngác, quay đầu nhìn cha mẹ nuôi, cha nuôi nói: “Hẳn là Tống Huyền đã tới, mấy năm nay, nó thường xuyên đến đây thăm Tiểu Cẩn, cũng đến thăm ta và mẹ nuôi của con.”
Triệu Ngu trầm mặc, gắt gao nhìn chằm chằm hai cái tên trêи mộ: Triệu Mỹ Nhân, Ngu Cẩn.
Mẹ nuôi khom lưng tỉ mỉ chuẩn bị điểm tâm, thở dài một tiếng: “Đứa trẻ Tống Huyền này thật đáng thương, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không quên được Tiểu Cẩn, nếu Tiểu Cẩn còn sống, nói không chừng bọn nó đã kết hôn…”
Bỗng nhiên bị chồng dùng khuỷu tay chọc một chút, mẹ nuôi kịp thời lặng miệng rồi nói với Triệu Ngu đang nhìn chằm chằm ngôi mộ đến phát ngốc: “Hi Hi, chúc tết mẹ của con đi.”
Dựa vào tập tục ở nơi đây, viếng mồ mả phải dập đầu hành lễ. Triệu Ngu chậm rãi quỳ xuống ở trước mộ của mẹ rồi nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, sau đó chuyển qua trước mộ Ngu Cẩn, cũng quỳ xuống chuẩn bị hành lễ.
Mẹ nuôi giữ chặt cô: “Cái này không được, Tiểu Cẩn ngang hàng với con, đến thăm nó là được, không cần phải hành lễ.”
Nhưng Triệu Ngu vẫn kiên trì, khom lưng, cúi người hành lễ.
Vợ chồng hai người liếc nhau, không nói gì nữa.
Sau khi đứng dậy, nhìn chằm chằm bia mộ của Ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/1807957/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.