Chương trước
Chương sau
Khi Triệu Ngu chạy đến phòng hội nghị, mọi người đã chờ sẵn bên trong. Bốn bộ phận chính đã tiến hành một cuộc điều tra chung, điều này thực sự đáng sợ.
Thấy cô bước vào, Phó Thao gật đầu với cô, đôi mắt hắn rõ ràng đang bảo cô đừng sợ. Triệu Ngu nở nụ cười, ngồi xuống và chờ đợi các nhà lãnh đạo lên tiếng. Giám đốc Chương thuộc bộ phận hành chính mở lời đầu tiên: “Tiểu Triệu, tôi tin rằng giám đốc Thôi đã nói với cô điều này, vì vậy tôi sẽ không vòng vo. Bây giờ gọi cô quay lại đây là để hỏi chút chuyện về cô và Phó tổng. Tất nhiên, chúng tôi không phải là một tổ chức tư pháp và không có quyền điều tra quyền riêng tư của cô, vì vậy có nhiều câu hỏi cô có thể từ chối trả lời. “
Triệu Ngu mỉm cười: “Nhưng công ty có quyền sa thải tôi.”
“Cô thật hài hước. Công ty hoàn toàn không thể sa thải nhân viên mà không có lý do. Chúng tôi gọi cô đến đây, là để trả cho cô sự trong sạch.”
Quản lý Chương đưa cho cô các tài liệu trước mặt: “Đây là hai lá thư nặc danh đã tố cáo cô, đây là ảnh chụp thân mật của cô và Phó tổng. Phó tổng nói rằng mấy ngày nay cô cảm thấy không khỏe, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, tôi sẽ thanh thủ rút ngắn thời gian, cô hãy trực tiếp giải thích những nội dung này một chút, điều riêng tư không thuận tiện để nói thì cũng không cần miễn cưỡng.”
Triệu Ngu nhận lấy tài liệu, nhìn vào nó và thở dài bất lực: “Tôi và Phó tổng không có gì ngoại trừ cấp trêи và cấp dưới tại nơi làm việc. Trêи thực tế, chúng tôi thậm chí không được coi là bạn bè, huống hồ… “
Nói đến đây, cô ấy đã cho Phó Thao một cái nhìn xin lỗi: “Huống hồ, Phó tổng và tôi luôn có sự chênh lệch về tuổi tác và khoảng cách thế hệ hơi nghiêm trọng. Chúng tôi không thể nói chuyện với nhau ngoại trừ công việc.”
Nghe những lời của cô, Phó Thao không hề bối rối và khó chịu. Hắn vẫn trông như bình thường, nhưng Tiết Tử Ngang cười phốc châm biếm: “Lão Phó, anh bị người khác chê già kìa.”
Triệu Ngu tiếp tục nói: “Nhưng tôi thực sự không có bằng chứng nào chứng minh rằng không có mối quan hệ không chính đáng nào giữa tôi và Phó tổng. Điều này không nên để tôi chứng minh sự vô tội của mình, người tố giác đã đưa ra bằng chứng mạnh mẽ hơn. Những bức ảnh này… “
Nhìn vào những bức ảnh trong tay, cô ngập ngừng, liếc nhìn Phó Thao và nhanh chóng thu lại ánh nhìn: “Những bức ảnh này tôi thấy cũng bình thường, tôi không biết tại sao lại trở nên thân mật trong mắt một số người.”
Trong bức ảnh, cô và Phó Thao thực sự đang ở một nơi làm việc bình thường, và thoạt nhìn họ không quá gần gũi, nhưng đôi mắt của Phó Thao quá mơ hồ khi nhìn cô. Tại thời điểm này, mọi người có mặt tại đây đều biết rõ sự thật. Nhưng họ đều giả vờ bối rối, đồng ý rằng các bức ảnh đều không có vấn đề, sau đó lắng nghe Triệu Ngu giải thích nguồn thu nhập của mình dựa trêи nội dung của bức thư tố cáo, cũng như việc có bạn trai khi ở nước ngoài, tất cả đều giải thích qua một lượt, xem như là cuộc điều tra đã kết thúc.
Triệu Ngu nói khan cả cổ họng, và bất lực nhìn các nhà lãnh đạo trước mặt: “Tôi biết rằng vì tôi mới đến trụ sở, kinh nghiệm làm việc ba năm của tôi tại chi nhánh Bắc Mỹ không được các đồng nghiệp của tôi công nhận. Mọi người nghĩ rằng tôi không đủ tiêu chuẩn cho vị trí phó giám đốc. Tôi có thể hiểu.
Bây giờ tin đồn về Phó tổng và tôi đang lan rộng. Tôi tin cho dù tôi có thể cạnh tranh hay không, tôi cũng không thể ngăn cản miệng người khác.
Vì danh tiếng của Phó tổng và tôi, tôi sẽ từ bỏ đợt thăng chức này và xin thay đổi vị trí. Bất kể là trợ lý của ai, tôi cũng sẽ dùng thực lực của mình để chứng tỏ bản thân. Tôi tự tin rằng lần tới khi có đợt cạnh tranh cho vị trí mới, tôi sẽ giành được sự thuyết phục.”
Sau khi nghe cô nói rằng cô muốn thay đổi vị trí, Phó Thao cau mày, nhưng Tiết Tử Ngang nhìn cô và mỉm cười: “Giọng điệu vẫn còn khá lớn. Nếu cô bỏ lỡ cơ hội này, cô sẽ mãi không đợi được vị trí phù hợp thì sao?”
Triệu Ngu nhìn thẳng vào anh: “Nếu là người có năng lực thì sẽ không lo lắng không có cơ hội.”
Tiết Tử Ngang lại cười chế nhạo và vỗ vai Phó Thao: “Trợ lý nhỏ của anh rất giống anh, thật là tự phụ.”
Khi cuộc điều tra kết thúc, Phó Thao để Triệu Ngu đi trước, cô cũng không quan tâm đến những người khác. Sau khi rời khỏi phòng họp và đóng cửa lại, cô gập người xuống thở hổn hển trêи hành lang, chậm rãi đi về phía thang máy.
Cô nghiến răng, dựa lưng vào tường và đợi thang máy, giọng nói của Phó Thao đột nhiên vang lên từ phía sau: “Em ổn chứ?” Toàn bộ cơ thể Triệu Ngu cứng ngắc, cô không quay đầu lại, thay vào đó, cô đưa tay lên và lau nước mắt quanh khóe mắt: “Không sao đâu, cảm ơn Phó tổng đã quan tâm.” Giọng nói hơi lạc, rõ ràng là đã khóc.
Tiết Tử Ngang, người đi cùng Phó Thao, nhìn vào tấm lưng ngượng ngùng của cô và mỉm cười: “Tôi nghĩ cô Triệu thực sự là một người tự tin như vậy. Hóa ra cô chỉ là một con hổ giấy.”
“Ai mẹ nó là hổ giấy?” Cô giận dữ quay lại và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiết Tử Ngang, Triệu Ngu nhanh chóng cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình: “Xin lỗi, Triệu tổng, trong thời kỳ kinh nguyệt tính tình của tôi không được tốt lắm, anh đừng bận tâm đến tôi. “
“Vậy, cô Triệu sẽ khóc mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt?” Tiết Tử Ngang thích thú nhìn vào đôi mắt đỏ của cô. “Chút chuyện nhỏ này, có đáng để khóc không?”
“Tôi không khóc!” Triệu Ngu vẫn muốn kiên cường, nhưng ngay khi cô nói xong, nước mắt cô lại rơi xuống. Cô liền quay người lại, không quan tâm người sau lưng có thân phận gì, bước vào thang máy nhấn nút đóng cửa.
Khi cửa thang máy đóng lại, cả Phó Thao và Tiết Tử Ngang đều không bước vào. Dù sao, Triệu Ngu rõ ràng là xấu hổ chạy trốn. Hai người họ lịch sự để cho cô có không gian riêng. Thấy nụ cười trêи khuôn mặt của Tiết Tử Ngang nhạt dần, Phó Thao cười nhẹ giải thích: “Tiểu Triệu là một người nóng tính và rõ ràng là không chịu nổi ấm ức nhưng lại rất thích tỏ ra dũng cảm trước mặt mọi người. Để Tiết tổng chê cười rồi, xin cậu đừng để bụng.”
Tiết Tử Ngang nhìn vào những con số giảm dần trêи màn hình thang máy, thì thầm: “Đúng vậy, chính là cái tính này.”
Ra khỏi bãi đậu xe, Triệu Ngu mới bỏ đi vẻ ngoài đáng thương, ngồi thẳng dậy và lái xe nghiêm túc.
Điện thoại ở bên cạnh reo, tên người gọi hiện là “Cố Vân Phỉ”, Triệu Ngu bình tĩnh nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Kết quả điều ra thế nào rồi?”
“Không phải như tôi đoán sao? Làm cho có thôi?”
“Nhưng họ chắc chắn sẽ kiểm tra ai là người đã tố cáo.”
“Sao nào? Cô sợ rồi à?”
Cố Vân Phỉ khịt mũi: “Ban đầu chỉ là một người muốn từ chức về quê. Trước khi rời đi tôi vẫn có thể kiếm được một khoản lớn thì tôi còn sợ gì chứ?”
Triệu Ngu cũng cười: “Tiền đã gửi vào tài khoản của cô rồi, nhớ chú ý kiểm tra”.
“Tôi đã nhận được rồi. Tôi chỉ đang thắc mắc. Cô tốn một số tiền lớn để tôi và Diệp Tử tố cáo cô để làm gì? Nếu cô đã có nhiều tiền như vậy, tại sao cô phải sống chết giữ lấy vị trí trợ lý cỏn con ấy? Hay là đúng như Diệp Tử nói? Có phải cô muốn trèo lên giường của Tiết Tử Ngang không? Giường của loại công tử trăng hoa đó, cứ coi như là lên được rồi, cô cũng nằm không nổi đâu. Tôi nghĩ cô là một người thông minh, chẳng lẽ ngay cả điều này cô cũng không hiểu sao?. “
“Cô không cần phải lo lắng về điều này, cô chỉ cần nhớ rằng trong công ty, cô và tôi luôn luôn không hợp nhau, như nước với lửa. “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.