Xe đạp cũ thắng két một tiếng chói tai. Tô Khiết Tử giật mình, chới với ngã về phía đằng trước, cái trán nhỏ có vết thương đâm sầm vào cái lưng dày rộng.
Phó Thời Miễn chẳng để ý đến cơn đau tê dại ở sau lưng, cổ anh cứng ngắc quay đầu nhìn cô gái nhỏ:
- Cậu tới đó làm gì?
Tô Khiết Tử khó hiểu nhếch mày nhìn anh:
- Giờ cậu chở tớ về sẽ tốn thời gian đi làm, vả lại lát tớ còn phải tự đến trường nữa, mất thêm tiền xe. Không bằng tớ với cậu đi học chung đi, tiết kiệm thời gian và tiền bạc.
Nói hết câu, cô ngẫm nghĩ một giây lại nói tiếp:
- Lát tớ mời cậu ăn sáng.
Phó Thời Miễn chẳng cần phần ăn sáng cô bao, anh chỉ sợ cô không quen ngồi ở chỗ lạ. Anh làm việc đặc thù, toàn đi giao hàng bên ngoài nên rất ít ngồi tại cửa hàng. Anh sợ cô ngồi một mình sẽ thấy nhàm chán.
- Cậu không quen chỗ làm của tôi đâu.
- Không sao. Mau đi nhanh thôi.
Tô Khiết Tử ngồi ở yên sau, mông đẩy đẩy khiến xe lắc lư nhẹ. Phó Thời Miễn căn bản không có cơ hội thắng cô. Anh chép miệng quay đầu nhìn về phía trước, hai chân dài dùng sức đạp bánh xe.
Trước cửa hàng tiện dụng, thùng hàng lớn nhỏ chất chứa nhiều trước cửa. Hôm nay là ngày nhập hàng mới, bởi vậy Phó Thời Miễn nhận việc bốc xếp, lương được tính theo thùng nên rất cao.
Phó Thời Miễn hiện tại mặc cái áo thun đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-hon-nhan-tri-mang/3675624/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.