Chương trước
Chương sau
Mặt trời đã lên cao.

Những tia nắng gay gắt xuyên qua đám lá dày đặc của rừng già loang lỗ trên lớp lá khô.

Núi rừng thật hoang vu tưởng chừngnhư không bao giờ có chân người đặt đến.

Vậy mà nơi đây là một khu vựcchứa đầy sự hăm dọa cho võ lâm.

Một nơi mà chàng Lãng Tử Trầm Kha đã sacơ suýt nữa ôm hận ngàn đời.Và giờ đây, chàng trai phong trần ấy vẫnquyết tâm tìm thù để báo đền nghĩa mẹ cha mà phải dấn thân lãng tử đangbăng mình đến vùng núi hoang vu này.Chẳng những một mình chàng mà cònthêm một lão già nữa.

Một lão già lúc nào cũng say mê những trò chơi con nít với một tâm tình thuần hậu hồn nhiên, dầu đã năm sáu mươi năm trờidấn thân vào nguy hiểm, nhưng vẫn chưa bước ra khỏi chốn đa truân vìlòng còn lo lắng cho an nguy của kẻ khác.

Lão già đó chẳng ai khác hơnlà Bá Đồng Nhi, một lão nhân danh trấn giang hồ bởi ngọn Cuồng PhongNghịch Cước kỳ diệu của lão.Hai người liền dừng chân dưới bóng cây cổthụ thì chàng Lãng Tử Trầm Kha nói với lão Bá Đồng Nhi:


- Chúng ta đã làm cho bọn chúng náo động rồi.

Không biết chừng nơi đây bọn chúng lại xuất hiện cho xem.Bá Đồng Nhi gật đầu:


- Chắc vậy rồi vì nơi đây chắc còntrong phạm vi kiểm soát của chúng.Trầm Kha lại nói:


- Tiểu điệt đã mộtlần vào Thiên Toàn Bảo này rồi song bị thất bại, nên lúc nãy tiểu điệtkhông vào bằng lối ấy là vì vậy đó.

- Vậy nơi này có lối nào xâm nhậpđược vào Thiên Toàn Bảo không?


- Chắc có chứ! Miễn sao có bọn Thiên ToànBảo xuất hiện là chúng ta có thể xâm nhập dễ dàng.Rồi chàng lại tiếp:

-Không biết tiền bối Nguyệt Nga Mã Tú Loan và Lữ Mộ Dung có gặp ngăn trởnào không?


- Nếu có cũng không sao vì Lữ Mộ Dung cô nương ngày nay đãhoàn toàn bình phục mà xem ra công lực còn tăng tiến thêm mấy phần nữađấy.

- Đó cũng là nhờ lòng tốt của Thánh Y Đoàn Nhữ Trung.

- Ừ! Hắc ThủyĐàm của lão ấy thật là một địa thế hiếm thấy.

Lão ta tìm được thật qúyhóa duyên may vô cùng.Vừa lúc đó bỗng nghe những tiếng thét xé khônggian đưa đến.Bá Đồng Nhi vội nói:


- Mình hãy ẩn vào đây xem thử chuyện gì xảy ra đây.Hai người liền nhảy vút lên một tàng cây cổ thụ ngồi ẩn mình quan sát động tịnh.Một phút sau Xoạt, xoạt liên tiếp mấy tiếng.

Nămbóng người rơi xuống chỗ đống đá vụn phía trước cây cổ thụ.

Năm bóngngười đó là hai lão già và ba tráng hán, đều mặc y phục màu đen.Bá ĐồngNhi khẽ nói:


- Người của Thiên Toàn Bảo! Có lẽ chúng đến đây tìm ta.TrầmKha hừ gằn một tiếng nho nhỏ qua kẽ răng như tử thần tuyên án:

-Giết!Lúc đó một trong hai lão già nói:


- Không biết kết cuộc lục soát như thế nào?

Lão già kia đáp với giọng đầy tự tin:


- Chung quanh đây mười dặm một con thỏ cũng không thể thoát khỏi, huống gì là có kẻ xâm nhập mộtcách dại dột vào địa phận này thế nào cũng bị tóm được.Chẳng lẽ chúngbay lên trời được sao?

Lão chưa nói dứt lời thì một giọng nói ngắn lạnhtanh đã vang lên:


- Chưa cần bay lên trời vội vì còn đợi chúng bay đếnđây!Cả năm người đó mặt đều biến sắc.

Chúng quay người lại nhìn thì thấy một gã áo xám đội chiếc nón rộng vành oai hùng, đứng cách chúng chừnghai trượng, dáng dấp đằng đằng sát khí kinh ngườI, xuất hiện quá độtngột và lặng lẽ, khiến người ta không lạnh mà phải run.Một trong hai lão già trầm giọng hỏi:


- Tiểu tử! Hãy báo danh tánh thì ta tha cho cái chết tan thây.Người vừa xuất hiện đó chính là Lãng Tử Trầm Kha.Chàng khinhbỉ xì một tiếng nói:


- Với các ngươi thì còn chưa xứng đáng hỏi đến tên ta.

Nhưng để cho chúng bay chết khỏi ấm ức, ta cũng chịu khó mà nóiđây.

Hãy nghe cho rõ, tên của ta là Lãng Tử Trầm Kha.Năm cao thủ củaThiên Toàn Bảo nghe đối phương xưng danh thì ai nấy đều lạnh mình kinhhãi, chúng bất giác lùi lại ba bước lớn.

Ba tráng hán liền tuốt kiếm cầm tay.Trầm Kha từ từ đi tới trước, mỗi bước chứa đựng một sự giết chóckinh hồn.Lần trở lại Thiên Toàn Bảo này Trầm Kha cứ thấy địch nhân làsát niệm ngập tràn.Năm cao thủ của Thiên Toàn Bảo ý thức được nỗi tứcgiận sát nhân chứa đựng trong từng bước tiến của đối phương, nên lùi dần ra sau theo từng bước chân của Trầm Kha.Đôi bên vẫn giữ đều khoảngcách.Đột nhiên Lại một tiếng quát lạnh lùng nổi lên:


- Đứng im!Năm ngườiđó cảm thấy lạnh mình rợn gáy, họ liếc nhìn ra sau thì thấy có một lãogià đứng chận sau lưng chúng từ lúc nào rồi.Một trong hai lão già áo đen vụt đưa tay tung lên trời một vật đỏ tròn.

Hiển nhiên là chúng đã pháttín hiệu cầu cứu tiếp viện.

Vật đỏ đó bay cao chừng hơn năm mươi trượngthì nổ một tiếng, cháy đỏ rực lên tua tủa rồi mới từ từ rơi xuống saunúi.Lão già này chính là Bá Đồng Nhi cười ha hả một lúc rồi nói:


- Tốtlắm đấy! Kêu gọi hết những tên bất lương vô dụng đó đến ngay đây đi.Baonhiêu ân oán giang hồ mà chúng bây đã gây ra giờ đây phải trả.Bất thìnhlình, ba tráng hán đó cùng hét lên một tiếng, ra tay đánh tới tấp vào Bá Đồng Nhi.Hai lão già áo đen láy mắt nhìn nhau rồi nhất tề nhảy tới tấncông Lãng Tử Trầm Kha.Sát khí chứa đầy lồng ngực, trào cả lên đôi mắtđang long lanh tức giận, Trầm Kha liền vũ động song chưởng đánh ra hailuồng kình lực, sức mạnh có thể di sơn đảo hải, cuốn ập tới hai lão giàđó Hai tiếng thét thê thảm vang lên Hai lão già đồng thời phun ra haivòi máu và thân hình bay lộn ra xa, có hai ba trượng chết liền tạichỗ.Đằng kia một trong ba tráng hán đã bị Bá Đồng Nhi đánh cho mộtchưởng đến xương cốt gãy nát, thịt máu trộn lộn chết ngay tại chỗ.Haitráng hán còn lại hồn vía bay lên tận mây xanh, chúng cùng công ra mộtkiếm rồi định quay người tẩu thoát Nhưng!Cuồng Phong Nghịch Cước Bá Đồng Nhi đã thét lên một tiếng lớn:


- Nằm xuống!Cùng với tiếng thét, thânhình lão bay theo đồng thời song cước phóng ra như vũ bão.

- Bịch!Bịch!Hai tiếng khô khan vang lên.Máu miệng của hai tên tráng hán đã trào ra như suối, rồi chúng ngã gục chết ngay tại chỗ.Chỉ trong chớp nhoángmà năm cao thủ của Thiên Toàn Bảo đã trở thành năm xác chết không hồn,nằm trên những vũng máu thâm vầng.Giữa khung cạnh rùng rợn đó, nhữngtiếng thét phá không gian lại vang lên.Lố nhố những bóng người từ trongmật lâm túa ra.Bá Đồng Nhi ý thức đưa mắt nhìn Trầm Kha, vừa lúc đóchàng đẩy chiếc nón rộng vành lên đưa đôi mắt nhìn về phía Bá Đồng Nhi.Đôi bên hội ý gật đầu một cái.

Qua cái liếc nhìn nhau biết ý đó, đãquyết định vận mạng cho những cao thủ Thiên Toàn Bảo sắp đến đây.Như vậy Một cảnh tượng thịt rơi máu đổ ắt sẽ diễn ra nơi phế địa tiêu điều củavùng núi non này.Bọn người của Thiên Toàn Bảo như người máy vô tri, cứchạy đến đấu tràng như kẻ thiêu thân liều chết đánh nhầu với Trầm Kha và Bá Đồng Nhi.Một trận chiến khốc liệt diễn ra Những tiếng rên thảm thiết vang lên không ngừng Từng thây người gục chết Từng bóng người lại nhảyvào để trở thành những cái xác không hồn nằm gục chết trên vũng máu Thật là một sát kiếp.Bỗng một tiếng thét của con gái lanh lảnh vang lên:

-Hãy ngừng tay!Tiếng thét tuy không lớn nhưng xoáy vào tai, nghe lạnhmình.

Trầm Kha và Bá Đồng Nhi đều ngừng tay cùng một lúc.Chỉ thấy mộtthiếu nữ đẹp như tiên nga, không biết đến từ lúc nào mà đã đứng vàotrong trận rồi.

Sau lưng thiếu nữ lại có mười hai võ sĩ mặc y phục đen,bó sát những thân hình lực lưỡng.Những môn hạ của Thiên Toàn Bảo may mắn thoát chết đều vội vàng lui ra ngoài trận đấu.Thiếu nữ đó nhìn quanhững tử thi nằm ngổn ngang, rồi từ từ tiến tới mấy bước.Đôi mắt trongngần như nước hồ thu lặng gió, mở lớn sáng tựa trăng rằm của nàng nhìnchăm chăm vào Trầm Kha, trên đôi má ửng hồng như cánh đào buổi sớm đầuxuân, hiện ra vẻ nửa vui nửa buồn.

Làn môi mọng đỏ hé mở như cười nhưkhông.Dáng điệu đó, thêm vào một thân hình nở nang cân đối của nàng vớinhững đường cong tuyệt mỹ, thật là quyến rũ, khiến tâm hồn người ta nhưsay như tỉnh.Đôi mắt còn ngời sáng ánh sát quang.

Trầm Kha lành lạnhnhìn đối phương cất giọng:


- Không ngờ Nam Phương tiểu thư lại có mặt nơi này.Thiếu nữ đó nhẹ nhàng uyển chuyển tiến thêm mấy bước, cất tiếng như chim oanh hót sớm ban mai:


- Ngày trước ngươi có hành động bỉ ổi, đã bịta đánh cho mấy chưởng nên ngày nay oán hận lắm phải không?


- Ngươi là kẻ hồ đồ, không biết phân phải trái, chân giả!

- Vậy nên ngày nay ngươigiết bao nhiêu người này cho hả giận chứ gì?


- Hận ấy ta sẽ trả cho nàng, còn nơi đây chỉ là một bọn điên rồ hy sinh vô nghĩa cho tên Bảo chủ Rồi chàng cười gằn:


- Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!

- Thủ đoạn của ngươi thậtquá tàn ác!

- Cái tàn ác này phải dồn cả vào cho tên Bảo chủ!Tiếng củangười thiếu nữ vẫn êm dịu nhưng đượm màu lạnh lẽo:


- Hừm! Không chừngcũng là kết cuộc đấy!Trầm Kha hừ gằn một tiếng bảo:


- Nếu vậy thì hayquá! Các ngươi có mặt hôm nay sẽ có phần đều nhau.

Ta không bạc đãi vớimột người nào cả.Mặt phấn nàng đanh lại, cười nhạt một tiếng:


- Trầm Kha! Đã có một lần ngươi thất bại dưới tay Bảo chủ, thì lần này ta tin rằngngươi khó toàn mạng Lãng Tử Trầm Kha quá tức giận, cười thành tiếngngắn, ngắt ngang câu nói của Nam Phương tiểu thư:


- Nam Phương tiểu thư!Ta không có thì giờ lý lẽ với ngươi.

Hãy vào gọi tên Bảo chủ ra đây thếmạng cho ngươi.Lúc này mặt nàng hiện đầy vẻ sát cơ, quát to:


- Đệ tử nộibảo nghe lệnh!Mười hai võ sĩ mặc đồ bó sát thân, liền chia ra mỗi ngườimỗi bên sáu tên đồng cúi người nói:


- Đệ tử chúng tôi sẵn sàng!Nam Phương tiểu thư nghiêm giọng:


- Các ngươi hãy bắt sống lão già kia!Mười hai võsĩ đồng loạt nói:


- Tuân lệnh!Chúng liền nhảy vụt lại vây Bá Đồng Nhi tức khắc.Trận chiến bắt đầu Mười hai tên đệ tử Thiên Toàn Bảo quát lên ầmĩ, tấn công tới tấp Bá Đồng Nhi.Cuồng Phong Nghịch cước tuy là tay caothủ thượng thừa, song mười hai tên đệ tử này của Thiên Toàn Bảo đặc phái cho Nam Phương tiểu thư từ ngày nàng bỏ ngôi cổ thành trở về cư ngụtrong Thiên Toàn Bảo, nên võ công chúng cũng đâu phải tầm thường.

Chúnglại được cái thế đông người nên trận đấu mới mở màn đã diễn ra một cáchrầm rộ Đằng này, Nam Phương tiểu thư từ từ tiến gần đến Trầm Kha.

Chàngvẫn đứng im thủ thế Nam Phương tiểu thư đi đến còn cách chàng chừng támbước bèn ngừng lại, nét mặt biến nghiêm khắc, môi điểm nụ cười cợt nhã,sóng mắt tình nhìn Trầm Kha.Nàng vui giọng nói:


- Trầm Kha! Ngươi thậttình giận bản tiểu thư lắm sao?


- Ngươi đừng nói việc ấy! Ngày trước làngày trước! Ngày nay nói chuyện ngày nay.

- Thật tình ta Ta không muốnđánh với ngươi!

- Tại sao?

Ngươi sợ chết rồi chăng?

Đôi mắt chớp chớp, Nam Phương tiểu thư nói:


- Không! Ta không sợ chết, nhưng vì Nàng không nóitiếp lời nên Trầm Kha quát

- Vì điều gì?


- Mà thôi ngươi muốn gì bâygiờ?

Trầm Kha quắc mắt quát:


- Hãy ra tay đi!

- Ngươi nhất định muốn ratay?


- Ừ! Ta muốn giết ngươi sớm chừng nào hay chừng đó!Nam Phương tiểuthư sa sầm nét mặt, nói:


- Trầm Kha ngươi không biết điều!Môi chàng khẽnhếch nụ cười ngạo mạn, nói:


- Ta đâu cần theo điều kiện chi mà biết vớikhông.

Ngươi có sợ chết thì hãy cút mau!Sắc mặt đỏ hồng lại càng đỏ hơn.

Những tia sáng căm hận từ đôi mắt không ngớt bắn ra.

Nam Phương tiểuthư hét lớn:


- Coi chưởng!Trong tiếng thét lanh lảnh ấy, nàng đánh ra một thế vô cùng nhanh nhẹn và cực mạnh.

Thế chưởng vững chắc ấy tuôn ra một kình lực mạnh mẽ vô cùng.Chưởng trái Trầm Kha liền phóng xéo lại -Bùng!Hai luồng kình khí chạm nhau, mỗi bên bị đẩy lui một bước.

Tiếptheo đó chưởng mặt của chàng bủa ra, tiếng gió rít như xé lụa, vun vútđánh thẳng đến đối phương.Nam Phương tiểu thư liền nhảy sang trái haibước tránh thế đánh của Lãng Tử Trầm Kha.Ngay lúc đó, một tiếng thét gần đó vang lên, tiếp theo là hai tiếng hự, hự , Trầm Kha liếc mắt thấyhai võ sĩ phun máu miệng, chệnh choạng lui ra ngoài vòng chiến.

Lão BáĐồng Nhi lòn lách trong mười hai tên đệ tử rất lanh lẹ, mỗi thế võ xuấtra đều ác độc, khiến Trầm Kha rất yên tâm.Thế thứ nhất bị hụt, Trầm Khaliền công tiếp thế thứ hai.Chưởng của Nam Phương tiểu thư cũng đánh rađể dành lấy thượng phong trong cuộc đấu.Thấy đối phương cùng đánh mộtloạt vào tam tinh huyệt và khí hải huyệt của mình, Nam Phương tiểuthư hét lên một tiếng cao vút, tung mình lên cao đạp xuống vai hữu địchthủ.Trầm Kha thất kinh vội biến thế đánh, người né qua một bên chụp vàochân đối phương thiệt lẹ.

Nam Phương giật mình co chân lộn lại một cái,chưởng từ trên cao bổ xuống.Trận đánh lại càng quyết liệt, cát bụi baytung mù mịt.

Những xác chết lúc nãy bị Trầm Kha và Bá Đồng Nhi đánh giết lại bị chưởng phong văng ra xa trông thật rùng rợn.Trầm Kha và NamPhương như hai chiếc bóng, thân thủ tuyệt vời cùng ra chiêu sát thủ.Lúcbấy giờ lão Bá Đồng Nhi bị mười hai tên đệ tử còn lại tấn công tới tấp,nhưng lão ta vẫn ung dung, miệng la ó, tả chưởng hữu chưởng liên tiếpđẩy ra ứng phó.Thấy cần phải thu ngắn trận đấu nên Trầm Kha đột biếnchiêu thức thật ảo diệu, cuốn tới nhằm vào Nam Phương tiểu thư.

Nàng hự lên một tiếng rồi thối lui ra xa bảy tám bước.Trầm Kha không có ý niệm thương sót, được thế liền tấn tới đánh tiếp ra ba chưởng.Sau khi bachưởng đánh ra, Nam Phương tiểu thư hự một tiếng chấn lui lại mộttrượng, há miệng phun ra một búng máu, mặt mày tái mét, tóc tai lòaxòa.Lãng Tử Trầm Kha bám sát theo như hình với bóng, lại đánh ra thêmmột chưởng nữa.Nam Phương tiểu thư thét lớn một tiếng, mang sức tàn vung song chưởng chống đỡ.

- Bùng!Tiếp theo một tiếng kêu thê thảm, NamPhương tiểu thư phun tiếp ba búng máu tươi, rồi té ngồi trên đất khônggượng đứng lên được nữa.Trầm Kha cũng bị sức chấn động ép bước lui rasau một bước dài.Bên kia Bá Đồng Nhi bị áp đảo, song mấy tiếng kêu thétvang lên, ba võ sĩ bị thương Trầm Kha phần hận ngập tràn, nhớ lại lúctrước đã bị nàng nhẫn tâm phóng chưởng quyết giết chàng khi chàng bịtrúng dâm độc.

Nên giờ đây, lách đến bên Nam Phương giơ chưởng quátlên:


- Ngươi còn gì trăn trối chăng?

Nam Phương tiểu thư nhắm mắt lại, hai giọt lệ rơi tràn gò má tái xanh, ảm đạm nói:


- Ngươi xuống tay đi!TrầmKha sa sầm nét mặt, trầm ngâm suy nghĩ:


- Bộ hạ Thiên Toàn Bảo đã chếtkhông ít rồi.

Người thù chính là lão Bảo chủ.Giờ đây nhìn thấy nàng,Trầm Kha chợt nhớ lại lúc mới quen thuở ban đầu Bởi thế chàng từ từ đểtay xuống.Trầm Kha không nói một lời rồi nhảy vút về phía Bá Đồng Nhi.Thân chưa đến, chàng đã từ trên cao đánh xuống rồi.Luồng kình phong àoào cuốn tới.

Liền đó hai bóng người bay vút ra khỏi trận đấu.Năm ngườicòn lại ngó thấy toàn trận, bất giác nổi lạnh mình định lui ra nhưng hai tiếng hự, hự vang lên.

Hai bóng người lại bay ra xa hai trượng rơiphịch, phịch xuống đất chết liền bởi ngọn nghịch cước của Bá ĐồngNhi.Ba tên còn lại không ham chiến đấu nữa, liền nhún người phóng chạy.Trầm Kha và Bá Đồng Nhi đứng nhìn theo mà không đuổi theo chúngnữa.Trong khi đó bóng nàng Nam Phương tiểu thư cũng đã mất hút tự baogiờ.Trầm Kha quay sang phía lão Bá Đồng Nhi nói:


- Chúng ta tiếp tục tiến vào chứ?

Bá Đồng Nhi gật đầu:


- Phải san bằng Thiên Toàn Bảo mới đượcnghe!Hai người liền phóng người lao đi Chung quanh địa khu của ThiênToàn Bảo đã đánh báo động nên từng trạm đều có cao thủ của chúng canhgác.Một trận đụng độ vừa rồi hình như đã làm bọn chúng dè dặt nên mộtđoạn đường đi vào vẫn không thấy một trở ngại nào, và cũng vắng bóngThiên Toàn Bảo môn nhân Vừa lao người đi Trầm Kha vừa quay qua Bá ĐồngNhi:


- Ngày trước tiểu điệt tìm vào Thiên Toàn Bảo, không ngờ sào huyệtnày có sự tổ chứ quy mô đến như vậy.

- Có lẽ từng trạm kiểm soát lại cómột lực lượng bảo vệ.

Và lúc nãy nàng Nam Phương tiểu thư chắc là mộtlực lượng tiếp ứng đặc biệt.Bá Đồng Nhi nói:


- Nếu vào được trong ThiênToàn Bảo chắc chắn ta còn phải vượt qua nhiều lực lượng nữa, mà khôngchừng cánh Nguyệt Nga Mã Tú Loan và Lữ Mộ Dung cô nương cũng gặp phảibọn chúng.Vừa khi đó phía trước mặt hai người chỉ có một lối cốc đạo tun hút chạy vào.Bá Đồng Nhi liền chỉ và nói:


- Có lẽ chúng ta phải theo lối này mới xâm nhập được.

- Vâng! Chúng ta tiến vào.Hai người vừa qua khỏicốc đạo vài mươi trượng với địa thế thật hiểm trở.Chàng nghĩ đến một lần đã thất bại và gia thù hun hút mà lòng căm giận, liền vận nội lực phinhanh hơn làm Bá Đồng Nhi cũng phải gia tăng cước bộ.Bỗng có tiếng hétlớn:


- Đứng lại!Tiếng hét vừa dứt thì đã thấy xuất hiện mười hắc y nhơn,người nào sắc mặt cũng đầy sát khí.Ý niệm báo thù vừa tăng nặng tronglòng mà gặp phải cảnh này nên chàng hét lên:


- Ta phải lấy mạng chúngbây!Chưa dứt hết lời chàng liền tống ra một chưởng.

Chỉ trong một chưởng mà cả mười tên Thiên Toàn Bảo đều qụy ngã xuống đất.Chàng không nói một lời nào, chỉ láy mắt cho Bá Đồng Nhi rồi cả hai người phóng như tên bắn thẳng vào trong cốc.Đi một đoạn nữa thì nghe một tiếng quát vang lên.Trước mặt chàng đã thấy một lão già ngày trước chàng đã gặp mặt trongbảo mà lão chính là Ma Khúc Tinh Đồ Chúc.Vừa thấy chàng, lão cười hănghắc, giọng ngạo nghễ:


- Lại là mi! Đã lâu không gặp nhỉ?

Lãng Tử Trầm Khacười gằn:


- Đúng! Chính là ta.

Nếu mi không muốn chết thì hãy tránh đường cho ta đi.Ma Khúc Tinh Đồ Chúc cười gằn nhìn chàng bằng một ánh mắtnói:


- Đã một lần ngươi thất bại nơi Thiên Toàn Bảo này rồi may mắn ngươi trốn đi.Vậy mà ngày nay ngươi dám cả gan vào đây khuấy động nữa sao?

Lão hét lớn một tiếng đồng thời đánh tới một chưởng.Lãng Tử Trầm Kha vẫnđiềm nhiên nói:


- Thế là mi tới số rồi!Tiếp theo với tiếng quát là nhữngđợt chưởng cuồn cuộn như thác lũ từ Lãng Tử Trầm Kha và Bá Đồng Nhi đổvào đám môn nhân của Thiên Toàn Bảo.Từng đợt người ngã gục cùng vớitiếng gào thét kinh hoàng.

Thây xác nằm ngổn ngang, máu me chảy đỏ ngậptràng.

Thậm chí những người còn đứng cách xa ba bốn trượng cũng bị chết.

Thật là một cảnh tượng quá hãi hùng.Đôi mắt Trầm Kha đỏ như than lửalóe tinh quang, chàng bước đi.

Tức thì chàng quật ra một chưởng.

Luồngchưởng phong cuốn tròn kêu lên ầm ập, cát đá văng tứ tung, chạm phảichưởng lực của đối phương phất lên một tiếng nổ dữ dội như sấm sét.MaKhúc Tinh Đồ Chúc bị văng bổng lên trời rồi rớt bịch xuống đất chết liền tại chỗ.Vừa lúc đó các môn nhân từ trong lòng cốc ào ra thật đông, chia làm hai tốp ùn ùn tấn công Trầm Kha và Bá Đồng Nhi.Trầm Kha hét lên:

-Chúng bay muốn sống hãy lui mau, nếu không sẽ tan xác tức thì!Mặc dùchàng đã cảnh cáo, nhưng bọn chúng vẫn la hét vang lừng rồi thi nhau tấn công thục mạng.Thấy không thể làm gì khác hơn, chàng la lớn:


- Thúcthúc! Chúng ta phải mở sát kiếp vậy!Hai người như thiên thần lội quasuối máu, đạp lên xác chết tiến vào cốc đạo.Qua một khúc quanh, cốc đạolại chia làm hai lối.Bá Đồng Nhi nói:


- Hai lối này đều vào Thiên ToànBảo, vậy thúc thúc đi một ngã, tiểu điệt đi một ngã.

Chúng ta hẹn gặpnhau trong hội bảo.Trầm Kha gật đầu đáp:


- Thế cũng được, như thế nàychúng phải phân tán lực lượng đối phó, ta dễ bề tiêu diệt chúng.Nóixong, bóng hai người lại vùn vụt phóng vào hai ngõ của cốc đạo mịtmờ.Chàng Lãng Tử Trầm Kha băng mình vào lối phía hữu.

Hễ gặp bọn ngườicủa Thiên Toàn Bảo là chàng hạ sát ngay.

Thật là một kiếp sát hãihùng.Lúc bấy giờ, Trầm Kha đã vượt được thêm mười mấy trượng nữa, bỗngphía trên sườn núi của cốc đạo phát lên những tiếng nổ dữ dội.

Tức thìcây và đá từ trên cao lăn xuống ầm ầm như trời long đất lở.Trầm Kha vậncông lực để chống đỡ, nhưng chàng thiết tưởng những tảng đá to như những cái nhà kia, rơi xuống quá mạnh thì dù có nội công cao cường đến đâucũng phải nát thây gãy xương.Nghĩ như thế nên chàng nhìn bốn bề thì thấy một cái lỗ hổng trong vách núi; chàng liền nhảy tới chui vào nấp.

Tuythế chàng cũng đã bị trúng mấy tảng đá đau rêm cả mình.Chàng thầm nghĩ:


- Thiên Toàn Bảo đã thiết trí nhiều cơ quan để sát hại chàng một cáchkhủng khiếp.

Nếu nội công chàng không được thâm hậu chắc chắn phải tanxương tức thì, mà không hy vọng gì xâm nhập vào Bảo Ma ấy được.Qua mộtlúc lâu, tiếng ầm ầm dứt hẳn.

Chàng bước ra nhìn lại thân mình thì thấybên tay trái bị rướm máu tươi do bị đá rớt trúng rất đau nhức.Chàngnghiến răng lẩm bẩm:


- Ta sẽ lấy mạng chúng bay hết!Trầm Kha liền lấy một hoàn thuốc nuốt vào rồi vận khí điều thương, qua một thời khắc mới bớtđau nhức.

Chàng liền vươn mình chạy ra thì bỗng nghe có tiếng nóilớn:

Tôi không tin rằng hắn còn có thể sống sót nữa!

- Phải lắm! Chuyếnnày thằng tiểu qủy ấy không nát thây cũng dẹp xương rồi!

- Hạ.

Hạ.

HaTrầm Kha cười lên một chuỗi dài vang rền cả một vùng, rồi nghiến răngken két hét lớn:


- Chúng bây hãy mở to đôi mắt xem Lãng Tử Trầm Kha nàyđã chết chưa!Không còn để lỡ cơ hội nữa, chàng lao mình tới tạt qua haichưởng cùng một lúc.

Với thế đánh dũng mãnh của chàng thì gặp người phải nát xương, gặp cây cây phải gẫy, gặp đá đá phải bể.Tiếng ré vang lênnhư xé lụa, càng chết bao nhiêu thì chưởng lực của chàng càng tới tấpbấy nhiêu.

Dưới sự tấn công bất ngờ và khủng khiếp ấy thì thế nào bọnThiên Toàn Bảo tránh được khỏi tử vong.Ôi! Máu chảy, thịt nát, xươngtan...Bỗng nhiên...Có tiếng cười gằn đưa đến:


- Thủ đoạn của ngươi độc ác quá nhỉ!Vừa quay mặt qua, chàng đã thấy từ trong cốc đạo.

Năm vị lãonhân từ bước ra.Trong đó có bốn lão nhân vận trang phục màu đen xếpthành hàng ngang lừ lừ tiến đến cách Trầm Kha năm bước mới dừng lại.Riêng vị lão nhân còn đứng lại phía sau vẫn khoanh tay nhìn Trầm Kha đầy vẻ kêu ngạo.Lão ấy cười khanh khách ra lệnh cho bốn lão nhân kia:


- Ratay đi!Trầm Kha nhếch mép mỉm cười:


- Thế thì hay lắm!Dứt lời chàng liềnđánh mạnh ra một chưởng, lực đạo phóng tới mạnh như lôi điện.Bốn lãonhân cũng liền vung chưởng phản kích tức thì.

- Bùng!...Trầm Kha thânhình lắc lư rồi đứng vững.

Bốn lão nhân kia đều bị chấn lui ba bước.Tuythế, bốn lão ấy vẫn không ngừng tay.

Bốn lão già lại hợp lực ráng sứcbình sanh đánh bổ tới Trầm Kha một chưởng.Thế chưởng này hợp lực mạnh vô cùng, nhưng chàng chỉ bước lùi lại và quát lớn:


- Chúng bay muốn chếthết sao?

Dứt lời chàng vung tròn đôi tay, hừ lên một tiếng tức thì mộtđạo kình lực như thác lũ cuốn ra đập vào chưởng của đối phương.

- Ầm!...Ầm!...

Ầm!...Bốn lão già rú lên, trốc thanh ấp huyết văng tứ tung chếttốt.Lúc ấy lão nhân đứng phía sau bước tới nhanh như chớp rồi cười hănghắc hét lên:


- Hừ! Công lực của ngươi thâm hậu lắm!Trầm Kha hừ một tiếnghỏi:


- Ngươi muốn gì?

Lão vẫn cười hăng hắc nói:


- Ngươi là tay qủy kiếm mà lại không biết ta sao?

Thật là một điều thiếu sót!

- Thế ngươilà...Chàng chưa nói hết lời thì lão nhân ấy lại tiếp:


- Là Bá Kiếm ThiênTôn.

- Ồ!Trầm Kha kêu lên một tiếng ngạc nhiên rồi tiếp:


- Thật không ngờmột tay kiếm thành danh mà ngày nay lại là tay sai cho Thiên Toàn Bảo,chôn bỏ trong hố bùn nhơ.Lão ta quát lớn:


- Đừng nói nhiều! Hãy tiếpchưởng!Vừa hét lão ta liền quất xéo qua một chưởng, nhắm ngay ngực củaTrầm Kha tấn công tới tấp.

Chưởng lực của lão ta như bài sơn hảo đảo ậptới.Trầm Kha lẳng lặng hít một hơi dài, song chưởng cũng liền đưa lênnghinh công.

- Bùng!...Hai sức mạnh chạm nhau vang lên một tiếng nổ dữdội.

Trầm Kha bị thối lui ba bước lớn.

Bá Kiếm Thiên Tôn cũng bị văng ra xa cả trượng, mặt mày tái ngắt cơ hồ muốn ngã.Lão Bá Kiếm Thiên Tônthành danh vào bực tiền bối của chàng về kiếm pháp, song chàng không ngờ lực đạo của lão cũng thâm hậu quá mức như vậy.Riêng lão Bá Kiếm ThiênTôn lại càng kinh ngạc hơn về lực đạo quá sức mãnh liệt của chàng.Lão ta hậm hực gằn tiếng:


- Chưởng pháp khá lắm! Hãy xem kiếm pháp của ta.TrầmKha giọng âm trầm:


- Ta chiều lòng ngươi để cho ngươi chết vì qủy kiếm.-Từ trước tới nay ta chưa từng gặp tay kiếm khách nào qua được nămchiêu.Nếu ngươi dùng kiếm pháp tranh thủ cùng ta mà thắng được, ta phảigọi ngươi là Qủy Kiếm Vương mới xứng độc tôn kiếm thuật.

- Hừ! Ta sẽ cốlàm cho ngươi vui lòng!

- Chưa chắc!Cùng với lời nói, nhanh như chớp lãođưa tay mặt rút gươm ra khỏi vỏ múa lên một vòng.

Luồng hào quang sánglóe tạo thành một hình cong như cái móng.Bỗng luồng hào quang ấy chớplên một cái thì cả bốn phương tám hướng đều in dày đặc ánh kiếm.

Bóngkiếm giăng đầy trời kêu vun vút khiến Trầm Kha nhìn sửng sốt, phải lùilại năm bước nhíu mày kiếm, dáng suy tư.Đột nhiên Bá Kiếm Thiên Tôn quát lên một tiếng:


- Hãy đỡ một kiếm!Tức thì lão lướt tới chém qua, lưỡikiếm rẽ vút không khí kêu vo vó.Ôi! Bá Kiếm Thiên Tôn thật là danh bấthư truyền.

Cây báu kiếm vừa được vung ra thì chiêu thức biến hóa thiênhình vạn trạng, thế công thật ghê gớm.

Đến như công lực kiếm pháp củachàng mà cũng phải kinh hoàng.Rồi thân hình của chàng như cây pháo thăng thiên, vọt thẳng lên không trung và chàng đáp xéo mé phải của lão.Thấythế Bá Kiếm Thiên Tôn vỗ kiếm chặt xéo qua cùng với bộ vị của lão cũngtheo sát gót Trầm Kha.

Cây báu kiếm của lão tiết ra một tia sáng lạnhngắt điểm tới mạng môn huyệt phía sau lưng của Trầm Kha.Nếu Trầm Khakhông tránh khỏi, lưỡi kiếm lợi hại kia sẽ đâm chàng chết ngay tại trận.

Nhưng nghe gió kiếm thốc vào lưng, Trầm Kha dùng liên bộ chuyển vị,xoay thân hình một cái, thân chàng lách ra ngoài năm thước.

Tuy thế mũikiếm kia cũng xẹt ngay qua lưng chàng khiến vạt áo sau của Trầm Kha bịrách một đường dài.Trầm Kha thất kinh và thầm thán phục, vì từ trước tới giờ về kiếm pháp chàng chưa gặp tay đối thủ.

Vậy mà giờ đây qua haichiêu Bá Kiếm Thiên Tôn đã áp đảo chàng phải lùi mãi.Trầm Kha tránh xong đường kiếm lợi hại ấy liền nói:


- Hảo kiếm pháp! Nhưng ngươi hãy coichừng qủy kiếm của ta!

- Nếu ta thất bại, ta sẽ bẻ kiếm ẩn dật suốt đờivà trên võ lâm, tên Lãng Tử Trầm Kha phải ghép thêm là Qủy Kiếm Vương.-Được! Hãy coi đây!Ngọn kiếm của chàng lúc bấy giờ mới tuốt ra khỏi vỏ.Tức thì như ánh chớp giăng ngang lưng trời, vây chặt kiếm ảnh của BáKiếm Thiên Tôn.

- Chát! Chát!...Hai báu kiếm chạm nhau, hào quang xẹt rangang dọc.

Hai địch thủ đều bắn ra xa, cùng nhìn lại hổ khẩu tê rần.Rồibất thần hai tay đại kiếm quay lại và như cánh chim đại bàng bốc cao xáp vào nhau.

Ánh kiếm giao nhau giữa lưng trời với tiếng xé gió rít lên.-Soạt! Soạt!Hai tiếng như xé lụa vang lên khô khan thì hai địch thủ cũngđã đáp xuống hai phía xa nhau chừng hơn vài trượng.Cùng quay người lại,sắc mặt Bá Kiếm Thiên Tôn ghi đầy nét kinh hoàng vì nơi bả vai và nơingực lão bị hai nhát kiếm lướt qua, tuy chưa nguy đến tính mạng songcũng đã gây thương tích, máu thấm ra nơi hai vết thương dài chừng gangtay.Đã là một tay kiếm khách với danh hiệu Bá Kiếm Thiên Tôn thì lão talàm sao chịu được cái nhục ấy, vì mới một chiêu đã gây thương tích cholão.Vì thế lão gầm lên như hổ báo quát:


- Hãy xem tuyệt chiêu!Đem hếttinh hoa kiếm pháp mà lão Bá Kiếm Thiên Tôn một đời thu thập, liền tungra liên tiếp những tuyệt chiêu kinh hoàng với những biến thế ảo diệu của nó.Thấy vậy Lãng Tử Trầm Kha cũng chú tâm thi thố kiếm pháp độc tôn của chàng hầu địch với lão ta.Thật là một trận đấu kiếm chưa từng thấy.Kiếm ảnh chập chùng, kiếm khí rít lên những âm thanh như tiếng ma hờn qủygiận.

Lãng Tử Trầm Kha và Bá Kiếm Thiên Tôn thân hình như hai chiếc bóng quyện vào với nhau, lúc tung lên cao, lúc quay cuồng nơi mặt đất, không còn phân biệt được ai là ai nữa.Rồi hai người lại giãn ra, ngừng kiếmbất động.Hình như họ kiểm soát lại thân thể.Chàng Lãng Tử Trầm Kha bịmột nhát kiếm nữa lướt qua phía vai trái xé toát một miếng vải áo.Còn Bá Kiếm Thiên Tôn bên sườn bị một đường kiếm xuyên qua phía vai trái xétoạc nách áo, để lộ ra một vết thương máu chảy chan hòa trông thật hãihùng.Không còn cách nào hơn, Bá Kiếm Thiên Tôn như con hổ bị thương hétlên một tiếng sát thật to, thân hình vút cao lên ba trượng, bóng kiếmtừ trên cao tỏa xuống nhắm vào đỉnh đầu của Trầm Kha phóng xuống.Một thế kiếm liều lĩnh song thật ảo diệu nguy hiểm tột bực.Trầm Kha liền bướcsang ngang ba bước lớn, thì lập tức thân hình Bá Kiếm Thiên Tôn như cánh chim chích bay là theo, và mũi kiếm chiếu vào yết hầu của chàng đâmthẳng tới.Trầm Kha không ngờ Bá Kiếm Thiên Tôn biến thế cực kỳ ảo diệunhư vậy nhưng chàng vẫn bình tĩnh và nhanh như điện chớp, lưỡi kiếm củachàng tạt ngang với toàn bộ công lực được phổ vào, nhằm ngay thân kiếmcủa Bá Kiếm Thiên Tôn chặt mặnh, đồng thời tay kiếm đưa thẳng lên thậtlinh diệu.

- Chát! Á!Hai tiếng liền nhau vừa thoát ra thì thấy thân hìnhcủa lão Bá Kiếm Thiên Tôn đáp trên mặt đất một cách nặng nhọc rồi lảođảo, tay trái ôm lấy vai mặt với nét mặt kinh hoàng tột độ.Trên tay lãogiờ đây chỉ còn lại một nửa thân kiếm gãy.

Thật chua chát vô cùng.BáKiếm Thiên Tôn nhìn bả vai máu thấm đỏ vì ngọn kiếm của Trầm Kha xuyênqua, và nhìn nửa thanh kiếm gãy còn lại trên tay, rồi bỗng cất tiếngcười như điên dại Đột nhiên, lão quay nửa thanh kiếm gãy tự đâm vào bụng lão.

- Chát!Cùng với tiếng binh khí chạm nhau là tiếng quát của TrầmKha:


- Dừng tay!Nửa thanh kiếm gãy còn lại của Bá Kiếm Thiên Tôn rớt trên mặt đất, thì lão hằn học nhìn Trầm Kha gằn giọng:


- Tại sao ngươi lạingăn cản ta, không để ta tự kết liễu đời mình?


- Không nên làm thế!

- Mộtchiêu qủy kiếm của ngươi đã chấn gãy kiếm báu của ta, đồng thời còn ghim vào bả vai ta, trong khi ngươi có thể ghim dễ dàng vào giữa tim ta.

Tại sao ngươi lại không làm?


- Tại vì Chàng chưa biết nói làm sao thì BáKiếm Thiên Tôn tiếp:


- Nếu thế thì hãy để cho ta tự kết liễu đời ta đểkhỏi bị Ô nhục!Trầm Kha cất giọng ôn tồn:


- Võ học mông lung.

Nay thuamai thắng chuyện ấy là sự thường.

Điểm căn bản là cái tâm của người nênchọn cái thiện mỹ làm phương châm là điều cần.Ánh mắt Bá Kiếm Thiên Tônchợt sáng lên Rồi lão nhỏ giọng:


- Hậu sinh khả úy! Lý lẽ thường tình! Từ nay trên giang hồ sẽ quên đi cái danh hiệu Bá Kiếm Thiên Tôn, mà chỉcòn lại cái tên cha mẹ đặt để là Tô Qúy Thanh mà thôi Lời vừa dứt, bónglão chớp lên và âm thanh còn vọng lại:


- Ta cáo biệt Qủy Kiếm Vương TrầmKha nhìn theo bóng lão mà thở dài thương xót cho một tay danh kiếm võlâm đã lỡ bước sai đường để chuốc hậu quả thương tâm.Chàng lẩm nhẩm:


- Bá Kiếm Thiên Tôn Tô Qúy Thanh là một kiếm gia tuyệt luân, giờ đây đã làmột con người tốt.

Ta sẽ tìm người an ủi để giang hồ có thêm một đạikiếm khách Tô Qúy Thanh.Lão Bá Kiếm Thiên Tôn Tô Qúy Thanh đã mất hút ra phía ngoài cốc khẩu.

Lúc ấy Trầm Kha mới quay lại nhìn đoạn cốc đạotrước mặt phi thân vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.