Trong cốc đạo giờ đây không còn thấy bóng môn nhân nào của ThiênToànBảo.
Rồi Trầm Kha đi vào thêm một đoạn nữa thì ngôi cổ bảo đá hiện ratrước mặt làm tăng thêm uất nghẹn trong lòng chàng.
Chàng tăng cước bộ nhắm hướng Thiên Toàn Bảo lướt vào mà lòng miên man nghĩ đến gia thù.
Thân hình cứ lướt đi mà hồn thì quay về dĩ vãng.
Trước mắt chàng chỉ có ngọn tháp của Thiên Toàn Bảo là dán chặt vào mắt chàng.
Còn chung quanh,chàng không còn chú ý đến vật gì khác nữa.
Chàng đi, đi mãi...
mà ngọntháp của cổ bảo này vẫn chưa gần hơn.
Đột nhiên từng đám mây xám lướt qua tầm mắt chàng.
Trầm Kha hoảng kinh dụi mắt mấy lần liên tiếp mới quay về thực tại.
Chàng hốt hoảng nhìn quanh một vòng, thì đột nhiên không còn thấy Thiên Toàn Bảo đâu cả.
Lúc này, Trầm Kha chợt hét lên:
- Nguy tai! Ta đã sa vào trận thế! Thật vậy, vì chàng lúc vừa thấy tòa cổ bảo Thiên Toàn Bảo, tâm tư mải nghĩxa xôi, thêm vào lòng căm thù sôi sục làm mờ lý trí, quên đi địa thế địa hình, mà vì vậy Trầm Kha đã sa vào trận thế lúc nào không biết.
Đến khi giật mình trở về thực tại thì trận thế đã chuyển động.
Giờ đây chàng Lãng Tử Trầm Kha chỉ biết dậm chân trách than số phận.
Tựtrách mình rồi trách trời vẫn không làm thay đổi được tình thế, nênchàng lần lần lắng dịu tâm can rồi tự nhủ:
- Trận thế khi đãphát động, mà đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-kiem-vuong/2315077/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.