Chương trước
Chương sau
Ngôi nhà mồ khi màn đêm phủ xuống kết ra chung quanh nó một không gian vắng vẻ, âm u, rờn rợn. Sự vắng vẻ và âm u đó buộc những ai bước chân vào nhà mồ đều nảy sinh ý niệm mình đang đi vào cõi u linh của chốn địa ngục.

Thế Kiệt vốn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi đặt bước lên những bậc tam cấp cũng không khỏi có cảm giác rờn rợn, lạ lùng. Chàng có cảm giác chung quanh mình là lớp không khi lạnh lẽo thuộc về những oan hồn vất vưởng. Thậm chí khi chàng rít một luồng chân ngươn để lấy đởm lược thì luồng chân ngươn kia như hàn khí nhanh chóng khỏa lấp vùng thượng đẳng của Thế Kiệt khiến toàn thân phải sởn gai ốc.

Chần chừ trước cánh cửa đóng im ỉm, chàng cảm thấy tâm định của mình có sự bấn loạn khó kềm chế được.

Cánh cửa gian nhà mồ bỗng dưng từ từ mở ra. Có lẽ từ lâu ngôi nhà mồ này chưa ai mở cửa, nên khi nó chuyển động liền phát ra âm thanh như tiếng nghiến răng ken két. Âm thanh đó càng làm cho gian nhà mồ thêm rùng rợn và âm u.

Cửa đã mở, chứng tỏ U Linh Môn đang muốn mời Thế Kiệt bước vào. Mặc dù đang bị cảm giác ghê rợn của không gian âm u chi phối tâm định nhưng chẳng lẽ đã đến rồi lại quay về, huống chi Thế Kiệt còn có mục đích đến U Linh Môn để lấy lại hai pho tượng kim thân La Hán.

Chàng rảo bộ, cẩn trọng tiến lần đến cửa nhà mồ. Nhìn vào trong nhà mồ, qua ánh sáng những ngọn bạch lạp chập chờn, càng khiến cho chàng có cảm giác mình đang đứng trước cửa tử thành thì đúng hơn. Dưới ánh sáng những ngọn bạch lạp chập chờn, bên trong nhà mồ càng có vẻ lạnh lẽo và rùng rợn.

Thế Kiệt nhủ thầm:

- "Dù có xuống a tỳ thì mình cũng phải đi. Sư phụ... hiển linh phù trợ cho con.".

Khấn thầm xong, Thế Kiệt rảo bộ bước nhanh qua cửa nhà mồ để vào bên trong.

Đập vào thần nhãn sáng ngời của Thế Kiệt là cỗ áo quan đỏ loét trông tợ một khối máu khổng lồ. Trên nắp áo quan là một hàng bạch lạp chập chờn.

Chàng nhìn cỗ áo quan mà nghĩ thầm:

- "U Linh Môn chuẩn bị sẵn cỗ áo quan cho mình chăng?".

Âm thanh ken két lại rộn lên sau lưng Thế Kiệt khi hai cánh cửa nhà mồ từ từ đóng lại.

Thế Kiệt chợt liên tưởng đến gian mật thất ở Động Phong Nha và lời nói khẩn thiết của Cáp Nhật Hồng.

Thế Kiệt bặm môi nghĩ:

- "Mình không được khinh xuất.".

Đảo mắt nhìn qua một lượt khắp gian nhà mồ rộng lớn, chàng chỉ nhận được cảm giác rờn rợn, âm u chốn a tỳ địa ngục. Và khi tinh nhãn của Thế Kiệt dừng lại soi vào cỗ áo quan thì mới ngấm ngầm nhận ra dụng ý của U Linh Nhân. Chàng rảo bước đến bên cỗ áo quan.

Đặt ngay dưới chân ngọn bạch lạp là một mảnh giấy hồng điều. Thế Kiệt chẳng chút chần chừ nhặt lấy mảnh giấy hồng điều mở ra xem.

"Lệnh công tử nhã giám.".

Đôi chân mày lưỡi kiếm của Thế Kiệt thoạt cau lại với ý nghĩ U Linh Môn đã chuẩn bị rất chu đáo để chờ đón chàng.

Thế Kiệt đọc tiếp:

"Cây có cội, sông có nguồn, và tất nhiên bất cứ ai sinh ra trên đời này cũng đều muốn biết về thân phận và lai lịch của mình. Đọc dòng thảo bút này, chắc chắn Lệnh công tử sẽ vô cùng ngạc nhiên.".

Thế Kiệt buông một tiếng thở dài.

Chàng tự vấn mình:

- "U Linh Nhân muốn nói gì với mình đây? Y đang thực hiện ý đồ gì?".

Chàng nhìn vào mảnh giấy hồng điều:

"Lệnh công tử ngạc nhiên cũng đúng thôi. Bởi lẽ ngay công tử cũng chưa từng được biết lai lịch của mình. Nên ắt lúc nào cũng tự hỏi:

mình là ai, thân phụ, thân mẫu là ai? Đặt ra vấn đề này, công tử sẽ nghĩ lại thời thơ ấu. Có lẽ chỉ có mỗi một người gần gũi với công tử. Người đó là Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ. Người đã truyền tất cả kiếm thuật cho công tử. Nhưng tôi đoán chắc Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ chẳng bao giờ nói với công tử ai là thân mẫu và thân phụ. Đọc đến đây thì Lệnh công tử có thể dự đoán U Linh Môn muốn nói gì với người. Tất nhiên công tử cũng tự vấn tại sao sư tôn Giang Kỳ không nói với công tử về lai lịch xuất thân, thế mà U Linh Môn vẫn biết. U Linh Môn có dụng ý gì hay không?

U Linh Môn tốt hay xấu là do Lệnh công tử quyết định. Còn nếu như công tử thật sự muốn biết thân thế và lai lịch của công tử thì hãy tự bước vào cỗ áo quan thì sẽ biết.

U Linh Môn nhã bút.".

Đọc xong những dòng chữ thảo với nét như rồng bay phụng múa, mà vấn đề U Linh Môn đặt ra khiến Lệnh Thế Kiệt không khỏi nôn nao, bồi hồi. Chàng có cảm giác đó cũng đúng thôi, bởi ai sinh ra mà chẳng muốn biết về lai lịch xuất tthân của mình. Cái ước muốn đó trước đây chàng đã từng ấp ủ, và mong mỏi sư tôn sẽ nói lại với mình, nhưng tuyệt nhiên Giang Kỳ không bao giờ nhắc đến.

Đôi lúc, Thế Kiệt ngỡ cội nguồn của mình chính là Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ.

Nhưng Giang Kỳ đã khẳng khái nói với chàng người chỉ là sư tôn nhận trách nhiệm nuôi Thế Kiệt đến tuổi trưởng thành rồi muốn giết thì giết, muốn tha thì tha.

Uẩn khúc trong tâm niệm của Giang Kỳ, Thế Kiệt không sao biết được, nhưng sự khắt khe của người đã tạo ra khoảng cách mênh mông giữa chàng và người. Chàng nhận được ở Giang Kỳ sự chở che, đùm bọc và nuôi dưỡng nhưng đổi lại thì chưa một lần được sự âu yếm yêu thương như những đứa trẻ có cha mẹ.

Thế Kiệt buông một tiếng thở dài. Vô hình trung chàng muốn biết cái uẩn khúc của Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ.

Nhìn lại cỗ áo quan đỏ au như khối máu khổng lồ, Thế Kiệt tự vấn với mình:

- "U Linh Môn nói thật chứ? Nếu U Linh Môn biết thân phận và lai lịch của mình thì tất có quan hệ với sư tôn Giang Kỳ và thân phụ, thân mẫu.".

Thế Kiệt bặm môi nghĩ tiếp:

- "Cây có cội, sông có nguồn. Mình cũng vậy, phải biết lai lịch từ đâu. Mình vào đây chẳng lẽ chỉ biết đứng nhìn cỗ áo quan này để tự vấn mà không tìm ra được lời phân giải về mình hay sao?".

Nghĩ đến đây Thế Kiệt mở nắp áo quan chui vào, rồi đậy nắp lại, mặc dù thừa biết nếu trong lúc này U Linh Môn giở thủ đoạn lấy mạng chàng thì chẳng khác lấy đồ trong túi họ.

Nằm trong áo quan, Thế Kiệt chờ đợi với tâm trạng vừa bồi hồi vừa căng thẳng cực độ.

Cạch!

Âm thanh khô khốc kia chàng nghe rõ mồn một. Sau âm thanh đó Thế Kiệt có cảm giác chàng đang trượt dần xuống lòng đất, buộc phải nghĩ đến chuyện U Linh Môn đang làm công việc hạ huyệt, công việc sau cùng của những gã đạo tỳ.

Cạch!

Tiếng cạch khô khốc lại phát ra, chàng có cảm giác cỗ áo quan đã dừng lại. Liền với cảm nhận đó, Thế Kiệt có cảm giác mình đã xuống tới chốn tận cùng của cõi u linh a tỳ.

Thế Kiệt nằm trong áo quan mà tâm định căng ra với sự chờ đợi.

Một giọng nói mơ hồ, ai oán đập vào thính nhĩ chàng:

- Mời Lệnh công tử rời khỏi áo quan.

Thế Kiệt thở phào một tiếng. Chàng chưa kịp đẩy nắp áo quan thì tự nó đã được mở ra.

Thế Kiệt bật ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh. Đập vào mắt chàng là một không gian thật âm u ghê rợn, buộc phải liên tưởng đây là chốn của những oan hồn không siêu thoát.

Chung quanh Thế Kiệt là những tấm vải liệm trắng toát, từ những tấm vải liệm đó chàng cảm nhận rõ mồn một khí của những xác chết tỏa ra tạo cho không gian ở đây một thứ chân khí thật lạ lẫm với cõi dương trần.

Thế Kiệt buột miệng hỏi:

- Ta đang ở chốn u linh a tỳ ư?

- Công tử đang ở cõi u linh.

Tiếng nói kia buộc Thế Kiệt định thần nhãn về nơi phát ra tiếng nói.

Giật thót ruột bởi đập vào mắt chàng là bóng hình nhợt nhạt của U Linh Nhân trong bộ y trang liệm người chết.

Thế Kiệt toan dấn bước đến thì U Linh Nhân khoát tay cản chàng lại. U Linh Nhân cất tiếng thánh thót nói:

- Lệnh công tử không được đến gần tôi. Bởi người dương trần có ranh giới với người cõi u linh.

Thế Kiệt cau mày, nhưng mắt cố nhìn cho rõ chân diện mục của U Linh Nhân, nhưng chàng chỉ nhận được sự thất vọng bởi mái tóc dài xõa che kín. Thế Kiệt buột miệng hỏi:

- Người là ma hay quỷ?

U Linh Nhân đáp lời chàng:

- Ta sống giữa cảnh giới ma và người. Ma không ra ma, người không ra người.

Thế Kiệt quan sát U Linh Nhân. Chàng có cảm tưởng U Linh Nhân đang lắc lư thân mình đưa qua đưa lại chứ không chạm chân xuống đất.

Chính điều đó buộc chàng phải có ý niệm mình đang đối mặt với một oan hồn thì đúng hơn.

Rít một luồng chân ngươn giá lạnh, khiến chàng có cảm giác lồng ngực mình buốt giá rồi nói:

- Tại hạ đã đọc bức di bút của U Linh Môn.

- Đã đọc và công tử quyết định vào áo quan bất kể lành dữ đặng xuống đây?

Thế Kiệt gật đầu:

- Tại hạ thừa biết một khi chui vào áo quan thì chấp nhận bất cứ điều gì. Lành hay dữ cũng được.

Chàng thở hắt ra một tiếng nói tiếp:

- Bất cứ ai cũng đều muốn biết thân phận và lai lịch của mình. Trước đây tại hạ chỉ biết mình là một đứa trẻ mồ côi được sư tôn mang về nuôi dưỡng đến lúc trưởng thành. Thân phụ và thân mẫu là ai, tại hạ quả là không biết. Chỉ biết mỗi sư tôn Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ từ lúc còn ấu thơ cho đến khi chập chững và đến lúc trưởng thành biết suy nghĩ.

U Linh Nhân hỏi chàng:

- Trong đầu công tử chỉ có mỗi một mình Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ? Cho đến ngày hôm nay công tử chỉ vì một Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ?

Thế Kiệt gật đầu:

- Tại hạ chỉ có mỗi một sư tôn Giang Kỳ và phải báo đáp lại những gì người đã ban cho tại hạ.

U Linh Nhân gật đầu:

- Hay lắm. Thế nếu như Lệnh công tử biết được thân phụ và thân mẫu thì có còn coi Giang Kỳ như lúc này không?

Thế Kiệt khẳng khái trả lời:

- Công sinh thành rất lớn, nhưng sao có thể sánh được công dưỡng nuôi của sư tôn. Nếu không có sư tôn thì bây giờ Lệnh Thế Kiệt này chẳng biết ra sao nữa.

- Lệnh công tử nhận xét rất đúng. Nếu không có Giang Kỳ có lẽ bây giờ công tử chỉ còn là một nắm xương tàn, hoặc cũng đã là miếng mồi ngon cho lũ sói rừng, cáo hoang.

Thân pháp U Linh Nhân bất thình lình không còn lắc lư nữa, và đôi tinh nhãn như hai vì sao đêm át cả ánh sáng những ngọn bạch lạp lập lòe chiếu thẳng vào mắt Thế Kiệt. U Linh Nhân trang trọng nói:

- Nói như thế, nhưng có một sự thật Lệnh công tử phải biết.

Thế Kiệt háo hức hỏi:

- Tại hạ rất mong được nghe sự chỉ giáo của U Linh.

U Linh Nhân ngưng lời như suy nghĩ rồi trang trọng nói:

- Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ buộc phải nuôi dưỡng công tử chứ đó không phải là thiện ý của y.

Thế Kiệt sa sầm mặt:

- Sư tôn buộc phải nuôi dưỡng tại hạ?

Thế Kiệt lắc đầu:

- Tại hạ không tin. Tại hạ đã từng sống bao nhiêu năm với sư tôn Giang Kỳ. Có thể nói biết từng cá tính của người nữa. Nếu nói người buộc lòng phải nuôi dưỡng tại hạ thì cái gì bắt buộc người? Trên giang hồ chẳng một ai khả dĩ bắt buộc được Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ.

U Linh Nhân khẽ lắc đầu:

- Nếu nói như công tử thì tại sao khi người trưởng thành Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ lại không nói rõ thân thế và lai lịch cho công tử chứ? Công tử giải thích được hay không?

Câu hỏi này của U Linh Nhân khiến Thế Kiệt nghẹn lời. Quả là chàng cũng đã từng tự vấn mình, nhưng với sự khe khắt của Giang Kỳ, Thế Kiệt chẳng dám mở lời.

Chàng nhìn U Linh Nhân hỏi:

- Thế ai đã buộc sư tôn nuôi tại hạ? Phải chăng người đó chính là thân phụ của tại hạ?

U Linh Nhân lắc đầu:

- Thân phụ của công tử ư? Y làm gì khiến đường Giang Kỳ. Ngược lại, thân phụ của công tử chỉ là cái gai trong mắt Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ, và y chỉ ao ước được cắt cái thủ cấp của thân phụ công tử.

Thế Kiệt cau mày:

- Vậy thân phụ của tại hạ là ai?

- Công tử muốn biết.

Thế Kiệt gật đầu.

- Ta sẽ cho công tử biết một chút ít về y. Đến khi nào cơ hội đến thì ta sẽ cho công tử biết thêm.

- Thân phụ của tại hạ vẫn còn sống?

- Sống hay chết là do ý niệm của công tử. Y có thể chỉ là một xác chết biết thở.

Thế Kiệt cau mày:

- Tại hạ không hiểu ý của U Linh Nhân.

- Khi nào có cơ hội, công tử sẽ hiểu. Bây giờ ta chỉ có thể cho công tử biết dấu tích trên người của y mà thôi.

Thế Kiệt háo hức hỏi:

- Dấu tích đó là gì?

- Trên ngực y có một nốt ruồi. Nốt ruồi đó đã được chỉ báo là điểm chết bởi một đại kiếm thủ vô địch.

- Một nốt ruồi ngay giữa ngực?

U Linh Nhân gật đầu.

Thế Kiệt cau mày:

- U Linh Nhân biết được nốt ruồi trên ngực thân phụ tại hạ tất người có quan hệ rất mật thiết với người. U Linh Nhân là ai?

Cùng với lời nói đó, ý niệm của chàng nảy sinh tư tưởng khống chế U Linh Nhân để buộc y phải nói ra sự thật mối quan hệ uẩn khúc giữa y và Giang Kỳ lẫn thân phụ chàng.

Nhưng Thế Kiệt vừa dứt lời toan nhích động thì U Linh Nhân đã lạnh lùng nói gằn từng tiếng, giọng nói của U Linh Nhân như giọng phán truyền của một vị phán quan khắt khe và khó tính:

- Đừng vọng động. Nếu công tử không muốn biết thêm về thân thế của mình thì có thể trở vào áo quan, chứ đừng dùng võ học kiếm thuật mà thực hiện ý niệm càn rỡ của công tử.

Đây là cõi u linh thần bí, kiếm của công tử chẳng làm gì được ta đâu.

Lời nói của U Linh Nhân khiến Lệnh Thế Kiệt vừa toan xuất thủ bất ngờ áp chế phải bỏ ngay ý tưởng đó. Chàng ngỡ như ý niệm mới nảy sinh trong tâm mình thì U Linh Nhân đã đọc được rồi.

Thế Kiệt thở dài một tiếng:

- Tại hạ quả là có ý tưởng đó.

- Nếu công tử không kịp từ bỏ ý tưởng đó thì đã sớm trở thành một oan hồn U Linh như ta.

Để chứng minh cho lời nói của mình, U Linh Nhân chỉ khẽ khoát tay. Ngay lập tức những vải liệm xác chết treo khắp gian địa phòng bất ngờ chuyển động và chụp thẳng xuống thân ảnh Thế Kiệt.

Thanh Quỷ Kiếm trong tay chàng nhanh chóng toát ra khỏi vỏ, nhưng Quỷ Kiếm bỗng trở nên vô dụng, bởi Thế Kiệt có cảm tưởng cả trần gian địa thất đổ chụp xuống thân pháp chàng nhanh hơn một cái chớp mắt.

Tất cả chỉ diễn ra trong khoảng khắc ngắn ngủi, rồi tất cả nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu trong khi Thế Kiệt vẫn còn ngơ ngác, chưa định tâm mình phải đối phó như thế nào với kỳ biến này.

U Linh Nhân nói:

- Nếu ta muốn hại công tử, thì đã có thể lấy mạng công tử lúc người còn nằm trong áo quan kia. Tại sao công tử lại muốn dùng võ công hại ta? Ta đã có lỗi với công tử ư?

Thế Kiệt nghe lời nói đó chẳng khác nào dầu sôi đổ lên đầu mình khiến cho mặt phải thẹn vì ngượng.

Chàng bặm môi một lúc rồi mới lên tiếng:

- Tại hạ suýt nữa đã làm chuyện hồ đồ.

- Ít nhất công tử cũng đã kịp ngừng ý niệm hồ đồ. Trong cõi U Linh công tử không phải là đối thủ của một oan hồn.

- Tại hạ biết lỗi của mình.

- Ta không trách công tử. Ta muốn người vào đây để cho người biết một phần sự thật về lai lịch của người.

- Tại sao U Linh Môn không nói tất cả cho tại hạ biết?

- Đâu phải bất kỳ việc gì cũng phải nói hết ra khi nó chưa có thời cơ. Lệnh công tử đã có sự nhẫn nhục sống với Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ thì tất phải có sự nhẫn nhục chờ đợi thời cơ đến với mình chứ.

Thế Kiệt thở ra rồi trang trọng hỏi U Linh Nhân:

- Khi nãy U Linh Nhân nói, sư tôn Giang Kỳ buộc phải nuôi dưỡng tại hạ. Thế ai là người buộc sư tôn nhọc thân như vậy?

U Linh Nhân im lặng.

Thế Kiệt cau mày khi có cảm tưởng U Linh Nhân đang suy nghĩ, hoặc đang trôi dần tâm định vào cõi hoài niệm xa xâm.

Thế Kiệt nao nức hỏi luôn:

- Tại hạ mong được U Linh Nhân chỉ giáo.

U Linh Nhân thoạt nhìn lại Thế Kiệt rồi bất ngờ giở tấm vải liệm bên cạnh để lộ ra một bệ thờ bài vị. Thế Kiệt quan sát bệ thờ, nhưng chẳng có tấm bài vị nào cả.

U Linh Nhân lấy một túi phấn hương trên bệ thờ:

- Chủ nhân túi phấn hương này đã buộc Giang Kỳ phải nuôi dưỡng công tử.

- Chỉ một túi phấn hương thôi sao?

U Linh Nhân gật đầu.

Thế Kiệt lắc đầu thở dài rồi hỏi:

- Trên đời này có biết bao nhiêu nữ nhân dùng phấn hương, với túi phấn hương đó, làm sao tại hạ có thể biết được người đó?

- Trên đời này có rất nhiều nữ nhân dùng phấn hương, nhưng có bao nhiêu nữ nhân lệnh được cho Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ? Ta e chỉ có một mà thôi. Nếu công tử không tin thì cứ đến hỏi Lý Ma Ma chủ nhân Dạ Nguyệt Lầu ở đất Hàm Thành. Ta nghĩ mụ đó có thể biết đó.

- U Linh Nhân không biết chủ nhân túi phấn hương này?

- Ta chỉ có thể cho công tử biết bao nhiêu đó thôi. Còn muốn biết thêm công tử phải tự đi tìm, đó mới là giá trị thật của một nam nhi đỉnh thiên lập địa.

- Tại hạ sẽ đến Hàm Thành.

- Chúc công tử sớm tìm được thân thế và lai lịch của mình. Những gì ta muốn nói đã hết.

Muốn trở ra khỏi đây, công tử phải quay trở lại con đường cũ.

Thế Kiệt nhìn lại cỗ áo quan.

Chàng buông một tiếng thở dài, lắc đầu ôm quyền xá U Linh Nhân:

- Đa tạ những gì mà U Linh Môn đã chỉ giáo. Nếu như Thế Kiệt này nhận được ra thân thế lai lịch của mình sẽ đến đây báo đáp.

U Linh Nhân khoát tay:

- Ta không cần.

Thế Kiệt nghe giọng của U Linh Nhân rất nhạt nhẽo và lạnh lùng, biết chẳng còn gì để có thể tìm hiểu thêm được nữa. Chàng nhìn U Linh Nhân lần cuối rồi trở bộ quay lại bên cỗ áo quan. Thế Kiệt toan chui vào áo quan thì U Linh Nhân nghiêm giọng khe khắt nói:

- Sao công tử không hỏi ta về hai pho tượng kim thân La Hán mà công tử đang cần?

Từ lúc xuống địa phòng, câu chuyện của chàng và U Linh Nhân chỉ đề cập đến thân thế của chàng khiến cho Thế Kiệt quên hẳn sứ mạng hợp nhất Thập Nhi La Hán theo di ngôn của Giang Kỳ. Giờ được U Linh Nhân nhắc lại, khiến chàng không khỏi sửng sốt.

Chàng nhìn lại U Linh Nhân:

- Tại hạ biết pho tượng kim thân La Hán của Nguyên Thiên Phục đang ở trong tay U Linh Môn. Nhưng đây là cõi u linh, tại hạ nào dám vọng động, huống chi lần diện kiến này, U Linh Môn đã cho tại hạ quá nhiều. Chẳng lẽ Thế Kiệt này lại biến thịnh tình của U Linh Môn thành một việc làm vô nghĩa của mình?

- Nói hay lắm. Nguyên Thiên Phục sẽ tìm Lệnh công tử mà tặng cho người hai pho tượng kim thân La Hán. Một của y và một ca Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.

Thế Kiệt ngớ người, lẩm nhẩm nói:

- Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục tặng cho tại hạ?

- Y tặng rồi y đòi.

Thế Kiệt còn chưa hiểu ý nghĩa câu nói đó thì U Linh Nhân quay lưng lại phía chàng ngầm tỏ thái độ tiễn khách.

Thế Kiệt chui vào cỗ áo quan. Nắp quan tài từ từ đậy lại, nhưng trước khi nắp áo quan khít với thân áo quan thì túi phấn hương đã nằm gọn trên ngực chàng.

Khi cỗ áo quan từ từ được bốn sợi dây thừng kéo nâng lên khỏi hầm mộ thì U Linh Nhân quay lại bệ thờ. Mái tóc buông xõa đen mượt được cánh tay nhợt nhạt vén lên lộ ra một khuôn mặt giai nhân tuyệt sắc, khuôn mặt của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi.

Nàng kéo một chiếc hộc dưới gầm bệ thờ lấy ra bài vị khắc ba chữ tiểu thư đặt lên bệ thờ. Thân ảnh sương mai mình hạc của nàng đứng bất động trước bài vị đó, chỉ thỉnh thoảng đôi vai mới khẽ nhích động chứng tỏ nàng đang khóc.

Nàng đứng một lúc thật lâu trước bài vị rồi khẽ nói:

- Đây là ý trời, hay nghiệp chướng? Cái gì y đã gieo thì phải nhận lại. Cái gì y đã có thì tự nó phải mất. Đó mới là điều nhân quả mà Nguyên Thiên Phục phải chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.