Từ lúc chia tay với Nguyên Thiên Phục trong sự hờ hững của gã, tâm tư Mộc Kiến Bình vô cùng bứt rứt và bực dọc. Nàng tức vì sự hờ hững của Tàn Hồn Ma Đao, và cũng tức cho mình sao lại để tình cho con người vô tâm vô tình như gã. Nhưng càng tức Thiên Phục bao nhiêu thì lại càng nhớ đến gã bấy nhiêu. Có đôi lần Mộc Kiến Bình độc ẩm một mình đặng cố dùng men say để quên con người vô tâm vô tình đó, nhưng càng muốn quên thì lại càng nhớ.
Kiến Bình ngồi trên một ghềnh đá, nhìn bóng mình in trên làn nước trong vắt như một tấm gương. Nàng nhìn mình mà tự rủa mình:
- Kiến Bình, sao ngươi ngu quá vậy? Tại sao ngươi lại yêu con người vô tâm vô tình đó?
Đáng ra ngươi phải căm ghét gã mới đúng chứ.
Nàng ném một hòn đá xuống cái bóng của mình in trên mặt nước. Chiếc bóng Mộc Kiến Bình tan ra bởi sự xáo trộn của mặt nước rồi nó lại tụ về.
Kiến Bình nhìn bóng mình nói tiếp:
- Ta tức ngươi lắm.
Nàng đập tay xuống mỏm đá:
- Thiên Phục, sao ngươi lại vô tình với Kiến Bình này chứ? Ngươi có biết Mộc Kiến Bình này yêu ngươi như thế nào không? Ngươi chẳng bao giờ nghĩ đến ta mà chỉ ta nghĩ đến ngươi mà thôi.
Nàng ôm đầu rũ rượi nói:
- Ta ghét ngươi lắm. Nhưng ta không sao quên ngươi được. Ta yêu ngươi... nhưng sao ta càng hận lại càng yêu?
Nàng gào lên:
- Trời ơi! Sao như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-kiem-u-linh/1973183/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.