” Ngươi lần này không hôn mê.”
Doạ! Hai vai Phương Di Sinh run run một chút, lập tức đỏ mặt, làm như không có việc gì hỏi ông chủ bán đồ ăn: ” Có bán ớt hay không?”
” Có, ” ông chủ bán đồ ăn bốc một nắm ớt, nhìn hai người nhã nhặn trước mắt rồi cho vào trong túi nylon.” Mấy trái ớt này tặng ngươi, không cần tiền.”
” Thật a, ngươi thật tốt. Cám ơn.” Phương Di Sinh mỉm cười ngọt ngào, ông chủ bán đồ ăn cũng nhếch miệng đối hắn cười.
Thường xuyên được hai người nhã nhặn, mặc toàn hàng hiệu ghé mua, tặng thêm bọn họ vài thứ cũng không sao. Sau đó ông còn tuỳ tay cho hai tép hành vào túi.
Lôi Chấn Tân đưa tay tiếp nhận gói to, hảo tâm nhắc nhở: ” Di Sinh, ngươi tốt nhất không nên ăn cay quá, sẽ kích thích.”
Oanh! Phương Di Sinh xấu hổ xoay mặt qua … liếc y một cái. Cứ tận lực cười đi, miễn cho gương mặt người chết làm cho người trong siêu thị sợ hãi, bằng không người khác còn tưởng rằng bên cạnh hắn theo một tên chuyên môn đến thu phí bảo hộ.
” Chờ một chút, nhớ rõ đi mua bột giặt.”
” Ác.” Trí nhớ Lôi Chấn Tân thật tốt, không giống hắn, thường thường quên đầu quên đuôi. Nhưng mà, hắn không quên phải vào tiệm thuốc tây một chuyến.
Mua thuốc xổ!
Hừ, trước khi rời đi Lôi Chấn Tân, phải lưu lại một “kỷ niệm” gì đó làm cho người ta khó quên mới được.
Phương Di Sinh thật tâm nghĩ — không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ke/2532519/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.