Chấn Tân, Chấn Tân…… nên rời giường.”
Lôi Chấn Tân nhướn lên lông mi nồng đậm, thân ảnh Phương Di Sinh đứng ở mép giường lập tức ánh vào mắt đồng, duỗi cánh tay ra, đem người kéo vào trong vòm ngực ấm áp.
Ách, Phương Di Sinh mặt đỏ tai hồng đem mặt vùi vào vòm ngực rộng lớn của Lôi Chấn Tân, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của nam nhân như mật ngọt rót vào tim.
Trong phòng im lặng, có thể nghe thấy tiếng hai trái tim đập nhanh không thể khống chế, hô hấp của hai người đều có chút dồn dập, cả hai tựa hồ đều đang ẩn nhẫn gì đó, không khí tràn ngập quỷ mị, bên trong chăn như đang chất chứa thiên lôi địa hoả, chỉ cần một chút nhịn không được là không thể vãn hồi.
Thế nhưng, ai cũng không có dũng khí để làm ngòi dẫn làm bùng phát thứ tình cảm mãnh liệt chất chứa trong lòng.
Lôi Chấn Tân chỉ dám gắt gao ôm Phương Di Sinh, biết rõ hắn sẽ không cự tuyệt mình, nhưng, y không muốn Phương Di Sinh yên lặng chịu đựng. Không dám theo đuổi lòng tham cùng ý nghĩ xằng bậy áp đặt lên trên người Phương Di Sinh, y nguyện ý chờ…… chờ đến lúc Phương Di Sinh nhận ra y cũng có sự ôn nhu cùng kiên nhẫn.
Rõ ràng cảm nhận được dục vọng muốn hắn của Lôi Chấn Tân ngay tại dưới bụng, Phương Di Sinh cảm thấy có chút mừng thầm; Lôi Chấn Tân đối hắn là có cảm giác……
Nam nhân mà, không khống chế được chính mình đâu. Lời nói của Lôi Chấn Ngạn tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ke/2532517/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.