_Dì Hai, con đến bưng nước ra ngoài. _”Ân.” Dì Hai nhìn chính mình trong gương, nhíu mày. _”Chết tiệt, hai mắt vẫn đỏ.” Bà ta nâng tay sờ sờ,sau đó quay đầu nhìn người hầu phân phó “Ngày mai kêu phòng bếp nấu chút đồ dưỡng nhan.” _Dạ, dì Hai. Đợi cho người hầu đóng cửa lại,dì Hai mới cầm lược hung hăng ném lên bàn “Thằng oắt con,hôm nay dám làm mình mất mặt trước nhiều người như vậy!” Nhớ tới Ngụy Hà, dì Hai hận không thể cho tên súc sinh này thiên đao vạn quả, chờ đến khi tâm tình dần dần bình phục, dì Hai mới lạnh lùng cười rộ lên, nghĩ rằng Ngụy Hà quả thật vẫn còn quá non nớt, trừ bỏ tính cách ác liệt hống hách không coi ai ra gì thì hoàn toàn không có chút đầu óc nào,nhưng, bà ta lại không thể trực tiếp đối chọi gay gắt… _”A!”Bên ngoài truyền đến tiếng thét kinh hãi khiến dì Hai hoảng sợ. _”Ai vậy?” dì Hai đứng lên, lớn tiếng hỏi Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng khóc,dì Hai đi ra,trên hành lang tối đen mơ hồ thấy một bóng người đang đứng đưa lưng về phía mình,thân thể run rẩy, không ngừng nức nở. _”Mày là ai?” dì Hai đi về phía trước một bước. _”Ô ô…” Trong bóng đêm, người nọ chậm rãi quay đầu,dì Hai cố gắng mở to hai mắt,kết quả thiếu chút nữa đều bị dọa mất hồn. Đó là gương mặt được hóa trang trắng bệch của một con hát! _”Mày, mày…” Đồng tử dì Hai co rút,cả người loạng choạng phát run… **** Kì quái là thanh âm kia cũng không chần chừ trước cửa phòng Ngụy Hà quá lâu,Ngụy Hà ngồi bệch xuống đất nín thở không dám hô hấp,cậu cũng không xác định là”thứ” ở ngoài cửa đã đi hẳn chưa… Cái này chứng minh một sự kiện,chuyện ma ở Ngụy gia mà bọn người hầu nói là có thật. Ngụy Hà đã từng bị Ngụy Thư dây dưa,cậu hoài nghi bản thân bị Ngụy Thư hút mất tinh khí nên mới té xỉu, nằm trên giường không dậy nổi, mà hiện tại mẹ của Ngụy Thư lại xuất hiện…Nếu muốn báo thù,thì tại sao không về từ mấy năm trước, cố tình đợi đến tận bây giờ? Ngụy Hà quệt mồ hôi sau ót,phát hiện hóa ra chính mình còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy trong hoàn cảnh như thế này. _”Cốc! Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa lại vang lên! Ngụy Hà lập tức căng thẳng. _Cậu Hai…Con đã múc nước cho cậu,cậu tắm rửa cho thoải mái rồi lại ngủ tiếp. Ngụy Hà cảm thấy giọng nói này cực kì quen thuộc,tựa hồ là của một kẻ tên là Trình Hảo. Lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, Ngụy Hà đứng dậy, ngồi trên ghế điều chỉnh tốt biểu tình nói “Vào đi.” Cửa mở, Trình Hảo bưng hai thau nước, cúi đầu đi về phía bồn tắm,đổ hết hai thau nước chỉ mới lấp đầy một phần tư thành bồn. _”Cậu Hai, cậu Hai, con lại đi múc tiếp…” Trình Hảo chút sợ Ngụy Hà, hắn cách Ngụy Hà khá xa. Ngụy Hà cũng không lập tức đáp lời hắn,hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại đánh giá Trình Hảo. Trình Hảo sợ hãi,không biết cậu Hai này lại làm sao vậy… _”Chuyện lúc chiều, mày có nói với ai không?” Ngụy Hà cố ý hạ thấp giọng,chỉ thấy Trình Hảo nghi hoặc nhìn mình,sau đó dường như nhớ tới chuyện gì, vội vàng lắc đầu “Cậu, cậu Hai! Con không có a! Con không nói với ai hết!” Trình Hảo sợ Ngụy Hà không tin,biểu tình càng trở nên kích động,lập tức buông hai thau nước,đang muốn hướng về phía Ngụy Hà giải thích thì Ngụy Hà đã phẩy phẩy tay “Biết rồi, biết rồi, tiếp tục múc nước đi, nhớ gọi nha hoàn đến chà lưng cho bổn thiếu gia.” Trình Hảo gặp vị thiếu gia này không có ý làm khó dễ mình mới nhẹ nhàng thở ra,dùng sức gật đầu. Thời điểm Trình Hảo ra tới cửa,lại nghe thấy cậu Hai đột nhiên mở miệng “Vừa rồi mày…có nghe thấy tiếng gì không?” Trình Hảo quay đầu, hỏi ngược lại “Tiếng, tiếng gì?” Ngụy Hà nhìn vào mắt hắn, thấy trong mắt người nọ trừ bỏ có chút sợ hãi chính mình cũng không che giấu bất cứ cảm xúc dị thường nào khác,liền ho nhẹ một tiếng, “Không có gì,mày đi nhanh về nhanh!” Nói xong liền không nể mặt đuổi người. Trình Hảo một khắc cũng không dám chậm trễ,liên tục nói vâng, rồi lập tức rời đi. Nhìn người nọ nhanh chóng bưng thay nước vào, Ngụy Hà cảm thấy trong lòng cũng không quá chán ghét hắn,người này nhìn kỹ cũng không tính quá khó xem,vóc dáng khá cao,thân hình gầy gò,làn da ngâm đen lại thô ráp, nhưng Ngụy Hà thật sự không thể tìm thấy chút nổi bật nào trên ngũ quan của hắn,bình thường đến mức không thể bình thường hơn,biểu tình thủy chung vẫn khúm núm,một bộ vô cùng nhát gan sợ phiền phức. Ngụy Hà xuy một tiếng,không khỏi cảm thấy buồn cười,cho dù rất lâu rồi cậu không chạm qua nam nữ nhưng không thể bụng đói ăn quàng đến độ quan sát một người hầu có diện mạo quá mức bình thường như thế này. _”Cậu, cậu Hai, xong rồi…” Trình Hảo đổ hết thau nước cuối cùng, sau đó đi đến trước mặt Ngụy Hà. Ngụy Hà đứng lên, đi về phía trước một bước,đợi đến khi hai người chỉ còn cách nhau nửa thước,Ngụy Hà đột nhiên khuynh thân về phía trước,đến gần Trình Hảo ngửi ngửi. Trình Hảo gặp Ngụy Hà hành động như vậy không khỏi đổ mồ hôi lạnh “Cậu, cậu Hai, còn có gì phân phó sao?” Trình Hảo bất giác lui về sau một bước. Ngụy Hà đứng thẳng lại,khinh thường nhìn Trình Hảo “Đường đường là đàn ông con trai, trên người thơm ngào ngạt như vậy để làm cái gì!!! Thực ghê tởm!” Nghe thế, mặt Trình Hảo lập tức trắng bệch,không dám nhìn Ngụy Hà, vội vàng cúi đầu nói “Cậu, cậu…” _”Đừng cậu, cậu cậu mãi! Cút ngay đi! Thấy mày càng thêm phiền!” Ngụy Hà chán ghét đuổi Trình Hảo đi. Sau khi Trình Hảo đóng cửa đi ra,Ngụy Hà nhịn không được nở nụ cười,tên người hầu kia thật đúng là buồn cười,chỉ đùa một chút liền bị dọa thành như vậy. Cởi quần áo, bước vào bồn tắm,vừa nghĩ đến lát nữa sẽ có một nha hoàn xinh đẹp hầu hạ mình chà lưng, không chừng còn có thể thích một hồi, nỗi sợ hãi của Ngụy Hà liền tan thành bong bóng. Lười biếng tựa vào bồn tắm,nhắm mắt lại, vô cùng hưởng thụ. Kì thật, Ngụy Hà lớn lên cũng không tệ,mày rậm mắt to,thân thể rắn chắc khỏe mạnh,khá giống Ngụy Thường Đức,hay anh tuấn như dì Ba thường nói. Không giống như Ngụy Lập Diễm, Ngụy Lượng và Ngụy Thư đều giống mẹ ruột của mình nhiều hơn. Chi nha một tiếng, cửa mở ra. Ngụy Hà đoán là nha hoàn đã đến, miễn cưỡng mở miệng phân phó “Lại đây chà lưng cho bổn thiếu gia,thư thái bổn thiếu gia liền có thưởng.” Nha hoàn kia không nói chuyện,lát sau,một đôi tay áp lên lưng Ngụy Hà,xúc cảm có chút lạnh lẽo,so với độ ấm trong nước, cảm giác lành lạnh này khiến Ngụy Hà càng cảm thấy thoải mái. _”A…” Ngụy Hà nhịn không được rên rỉ một tiếng,giật giật thân thể. Bàn tay kia bò lên cổ Ngụy Hà, nhẹ nhàng vuốt ve,Ngụy Hà lập tức mềm nhũn,hắc hắc cười nói “Tiểu nha đầu thật có tài,tiếp tục,nếu đêm nay hầu hạ bổn thiếu gia cao hứng, ta liền nạp ngươi làm thiếp.” Nha hoàn kia vẫn không trả lời Ngụy Hà,chậm rãi đưa tay đi đến trước ngực cậu,bị đôi tay mềm mại lạnh lẽo xoa xoa trước ngực, cháy nóng khiến thân thể Ngụy Hà không khỏi run lên “Chết tiệt!” Ngụy Hà hung hắng mắng một tiếng, túm nha hoàn kia xuống nước,nhắm chặt hai mắt dựa vào xúc cảm mà chồm người về phía trước cắn mút, cũng không biết hôn là như thế nào. Nha hoàn kia cũng rất lớn mật,không những không đẩy Ngụy Hà ra,mà còn chẫm rãi đáp lại,há miệng vươn đầu lưỡi tha một vòng trong miệng Ngụy Hà. Thời điểm cảm nhận được hành động này của đối phương, thân thể Ngụy Hà lập tức đông cứng, đình chỉ động tác. Cậu mở mắt. Nhiệt khí lượn lờ trên thành bồn, tạo thành một đám sương trắng mờ ảo,Ngụy Hà bắt gặp ánh mắt kia gần trong gan tấc. Là ánh mắt trong giấc mộng hằng đêm của cậu,giờ phút này, chúng đang nhìn cậu. Ngụy Hà gặp qua không ít trai gái xinh đẹp,nhưng thủy chung vẫn không một ai có được đôi mắt mỹ miều như người trước mặt,đẹp đến mức khiến cho Ngụy Hà không thể hô hấp,hàng mi dày thật dài dường như sắp chạm đến mặt cậu,bên chóp mũi lại thoang thoảng mùi thuốc Đông y đặc trưng. _”Ngụy Thư…” Ngụy Hà say mê,như si như dại mà vươn tay sờ lấy khuôn mặt người nọ,nhưng nó đột nhiên cách xa cậu. Ngụy Hà còn muốn tiếp tục sờ,chính là lại bắt gặp gương mặt kia che kín bi thương, đôi mắt vô hồn nhìn Ngụy Hà. Trong lòng Ngụy Hà lập tức căng thẳng “Ngụy Thư…” Định đi về phía trước,lại bị thành bồn ngăn trở,thân thể không một miếng vải che thân. Ngụy Hà không quản nhiều như vậy, cậu vội vàng đứng dậy, đuổi theo Ngụy Thư, “Ngụy Thư…Ngụy Thư…” Cậu hô tên Ngụy Thư,thập phần vội vàng. Tuyệt không sợ hãi như khi ở trong phòng Ngụy Thư lúc sáng. Ngụy Hà luôn như vậy,chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Ngụy Thư, cậu liền đánh mất năng lực tự hỏi, hận ý cũng theo đó mà tiêu thất. Cậu biết rõ đó là Ngụy Thư, là Ngụy Thư mà cậu tâm tâm niệm niệm,Ngụy Thư hôn cậu, cậu muốn đuổi theo Ngụy Thư. Chính là trong nháy mắt, Ngụy Thư đã biến mất. Ngụy Hà trần trường chạy ra, vừa lúc đụng phải nha hoàn đang muốn gõ cửa,nha hoàn kia bắt gặp Ngụy Hà trần như nhộng liền thất kinh kêu to,Ngụy Hà cũng không có thời gian để ý tới cô ta,đá văng nha hoàn kia chạy tới căn phòng đối diện. Nha hoàn nhìn thấy bộ dạng Ngụy Hà như trúng tà liền sợ hãi,đứng dậy xoay người bỏ chạy. _”Ngụy Thư…Ngụy Thư…” Ngụy Hà kêu tên Ngụy Thư,không ngừng đập cửa phòng anh. Cánh cửa nguyên bản có thể dễ dàng đẩy ra giờ phút này đây giống như bị người khóa trái từ bên trong,mặc cho Ngụy Hà làm thế nào cũng không mở ra. Ngụy Hà vẫn tiếp tục gọi tên Ngụy Thư,nhưng không dám lớn tiếng, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào vui sướng. _Ngụy Thư…Anh,anh ra đây gặp em đi… _”Anh trai…” Ngụy Hà buông tay,nước mắt chảy ra. Lúc Ngụy Thư còn sống, cậu chưa từng gọi Ngụy Thư một tiếng “anh trai”, một câu cũng chưa từng nói với nhau. “Cách” Khóa cửa bên trong rơi xuống. Ngụy Hà đưa tay lau nước mắt,vừa đẩy cửa vừa hưng phấn hô “Ngụy Thư! Ngụy Thư!” Bên trong một mảnh tối đen,Ngụy Hà không thể thấy rõ cái gì,sờ soạng đến bên bàn mở đèn lên,trong lòng Ngụy Hà nhịn không được sợ hãi, lại có chút nho nhỏ chờ mong. Ngụy Thư không ở. Ngụy Hà vô cùng thất vọng,cảm xúc đều hiện hết trên mặt “Ngụy Thư, em biết anh ở đây,anh đi ra gặp em có được hay không?” Ngụy Hà tìm kiếm xung quanh,lật chăn, nằm sấp dưới sàn nhìn xuống gầm giường, dưới cái bàn. Chính là vẫn như trước không nhìn tới bóng dáng của Ngụy Thư. Căn phòng nhỏ như vậy nhưng lại khiến Ngụy Hà lăn lộn mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm. Cậu vừa tìm vừa gọi tên Ngụy Thư. Rốt cuộc, chờ Ngụy Hà ép buộc mệt mỏi, mới tin tưởng rằng cậu không thể nào gặp lại Ngụy Thư. Ngụy Hà trần truồng đứng ở trong phòng thật lâu,cuối cùng mới mất mác mà xụi lơ cánh tay rời đi, trước khi về phòng còn không quên cẩn thận đóng cửa lại. Mà ngay khi Ngụy Hà khép cửa xoay người đi,trên chiếc xe lăn trơ trọi trong phòng không biết đã có một người ngồi đó từ bao giờ,bộ dạng người nọ cực kì xinh đẹp,quần áo rộng thùng thình,thùy thùy suy sụp, cơ thể phảng phất hương vị tình dục cùng mùi thuốc Đông y, âm u nhìn ra cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]