Ngụy Hà không biết mình cùng dì Ba đã rời khỏi khu nghĩa trang như thế nào,chỉ thấy khi tỉnh táo lại, cậu đang đứng trước giường bệnh của Ngụy Thường Đức.
Hai mắt Ngụy Thường Đức bị băng kín,người vẫn trong trạng thái hôn mê, hơi thở mỏng manh.
Ngụy Thư tự sát…? Tại sao Ngụy Thư phải tự sát…?
Không đúng, Ngụy Thư bị Ngụy Thường Đức hại chết. Ngụy Thư nói như vậy, anh ấy còn dùng vẻ mặt thống khổ nhìn mình,do chính miệng anh ấy nói với mình.
Làm sao có thể…?
Dì Ba đang gạt mình sao? Không, dì Ba không thể nào gạt mình, còn Ngụy Thư…Cậu làm sao có thể nghi ngờ Ngụy Thư được chứ?
Chính là…Một trong hai người, nhất định có kẻ đang nói dối.
_”Lúc con hôn mê, Lập Diễm có đến một chuyến,toàn bộ gánh hát kia đã dọn đi,không thẩm tra được gì.” Dì Ba mặt không biểu tình, hai mắt chăm chú nhìn Ngụy Thường Đức,nói chuyện với Ngụy Hà.
Ngụy Hà vẫn chưa hết rối rắm, siết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch
Dì Ba không nhắc lại chuyện cũ, nói với Ngụy Hà “Thời gian không còn sớm,để dì gọi người đưa con về,tới nhà rồi con nhớ hảo hảo nghỉ ngơi.”
_”Lão già này sắp chết rồi sao?” Ngụy Hà tỏ ra rất bình tĩnh, chính là trong mắt lấp lánh thủy quang, làm cho dì Ba cảm thấy an lòng, A Hà đứa nhỏ này, kỳ thật tâm địa không xấu.
_”Hẳn là sẽ chết, lão già này xem ra cũng sống không được bao lâu, làm nhiều chuyện thất đức như vậy, nhất định gặp báo ứng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-huynh/2213308/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.