Vết thương của Dư Phong chưa lành nên những ngày này họ đều ở khách điếm tĩnh dưỡng, chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến ai cũng thấp thỏm không yên, cảm thấy nơi này không ở được nữa quyết định rời khỏi đây trước. Được Dư Phong chăm sóc cẩn thận nên Mặc Thanh cũng đã sớm lấy lại tinh thần tươi tỉnh như xưa, nếu vì chuyện này mà những ngày tháng về sau cứ tiếp tục u uất không vui, thì quả thật đúng là tự hành hạ mình khó chịu. Mặc Thanh bình thản đã quen, lúc bị dọa hoảng sợ một chút, mà cơn sợ hãi qua đi lại thấy bình thường.
Nhưng có vẻ như ngoài y và Lâm Du Nhiên ra tâm trạng ai cũng căng thẳng không tốt. Doãn Tình lo lắng cho y nên bị ảnh hưởng, còn Dư Phong thì không biết làm sao lại giằng co với Ngọc Thanh. Lâm Du Nhiên nhìn hai người phía xa không ngừng mặt nặng mày nhẹ, ghé lại gần Mặc Thanh thử thăm dò.
“Ta thấy huynh đệ họ có gì đó bất thường lắm, ngươi không thấy khó chịu à?”
Mặc Thanh bĩu môi, không quan tâm nói: “Ta việc gì phải khó chịu?” Nói vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó không rời. Thấy họ nói xong tiến trở về hướng này Mặc Thanh mới lảng tránh nhìn sang chỗ khác.
Hai tay Ngọc Thanh bấu chặt lấy nhau cúi đầu ngại ngùng đi theo sau lưng Dư Phong, trước mặt mọi người y vốn rất ít nói, tạo một khoảng cách khiến người khác cảm thấy khó gần. Mặc Thanh liếc mắt một cái rồi khó chịu rời về, bứt bông hoa dại trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-xin-hay-buong-tha/1723316/chuong-58.html