“Mặc Thanh… ta… ta có chuyện muốn nói.”
“Ngươi nói đi.”
Mặc Thanh không để ý đến vẻ mặt khác thường của Dư Phong. Y bị mê hoặc bởi cảnh đẹp trước mắt, tâm tình rất vui vẻ, không quay người lại đáp vẫn ung dung đùa nghịch cánh hoa. Dư Phong lấy hết can đảm, hắn hít một hơi thật sâu đang định mở miệng lần nữa thì bị Mặc Thanh cắt ngang.
“À phải rồi. Hôm nay ta thấy Du Nhiên với sư huynh lạ lắm. Ngươi có biết hai người đó bị sao không?”
“Ta… ta không biết.” Dư Phong lắc đầu. Can đảm khó khăn lắm mới tích được bỗng chốc bay sạch, lòng rối như tơ vò.
Hai kẻ này chắc chắn đã làm ra chuyện gì đó mới khiến Mặc Thanh để ý như vậy. Đáng nhẽ trước đó hắn không nên dụ họ đi nơi khác, mà nên trực tiếp thủ tiêu.
Trời hôm nay vẫn còn se se lạnh. Từng cánh hoa vương giọt sương sớm chưa rơi hết, ánh nắng len lỏi qua tán lá tạo nên một khung cảnh ấm áp, xem ra cũng là một ngày đẹp trời. Đã lâu rồi mới đến một nơi thoải mái như vậy, Mặc Thanh tươi tỉnh hẳn lên. Y dang hai tay ra cảm nhận từng cơn gió phả lên mặt, mái tóc bị gió thổi bay tán loạn.
Đùa nghịch một hồi xong, nhận ra gì đó Mặc Thanh mới quay qua Dư Phong thốt lên. “Lúc nãy ngươi bảo có chuyện muốn nói mà. Là chuyện gì mà lôi ta đến tận đây?”
Dư Phong hẵng còn chìm trong cơn mê man. Bộ dạng hồn nhiên lúc nãy của Mặc Thanh khiến hắn không thể rời mắt. Dù xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-xin-hay-buong-tha/1723310/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.